Hương trầm nhẹ tỏa
Hăm ba Tết, tôi chạnh nhớ mùi hương ngày đưa ông Táo. Trong gian bếp nhỏ của ký ức, ngập tràn hương xôi nếp mới thơm thật thơm cùng với mùi củ cải, củ kiệu đã cong queo dưới nắng tháng Chạp, nằm ngoan trong mấy cái nia lớn để chờ thời khắc chuyển mình.
Ảnh minh hoạ.
Trong cái lạnh cuối đông của Đà Lạt, ký ức ấu thời vụt ngang, ngoại của tôi đứng đó, dưới ánh đèn vàng vọt huyền ảo, miệng rì rầm khấn vái, tay cẩn trọng nâng ba nén nhang khói lờ đờ. Thực lạ, thứ mùi đại diện cho tâm linh đó hình như biết biến đổi theo chu kỳ, bắt đầu từ ngày tiễn ông Táo rồi nối theo mấy ngày cuối năm âm lịch, từ ấm áp đến hoài niệm, đến thức tỉnh, đến hy vọng. Hơn một lần tôi muốn lại thấy ngoại - một người phụ nữ xứ Bắc, vận áo nhung thâm, chân mang hài, cổ đeo chuỗi hạt óng ánh đứng chắp tay cầu an khang giữa hương đèn huyền diệu trong thời khắc chuyển mùa đêm trừ tịch, rồi chính ngoại sẽ nắm tay tôi rời cửa đi tìm hái một nhành lộc biếc.
Hăm sáu Tết, trong lúc dọn dẹp tôi thấy lại chiếc áo hậu của Thầy, ngoài di sản “chánh niệm” mà tôi được nhận và thực hành một cách trầy trật, thì tấm áo như một thứ của hồi môn, để tưởng nhớ bóng hình người lúc còn tại thế. Thầy đã về cõi an nhiên vài năm trước, bỏ tôi lại ngồi viết những dòng có lẽ “hờn trách”. Hơn một lần Thầy nói về di nguyện của Thầy lúc còn khỏe mạnh rằng “khi Thầy ra đi, đừng chôn, đừng xây tháp, hãy hỏa táng rồi đem tro cốt ấy chôn dưới những khóm hoa, như vậy cái chết của thầy sẽ chẳng vô ích, đó là một cái chết đẹp”. Năm nay, mấy nụ mai anh đào đã nở, dù di nguyện của Thầy không được thực hiện, nhưng nụ cười của Thầy trong nắng chiều hôm đó dường như được tiếp nối trong sắc thắm của mấy đóa hoa xuân.
Hăm bảy Tết, mệ Thợ bỏ làng Trại Hầm ra đi, người học trò cuối cùng của bà cố tôi đem theo cái nghề làm hồng khô, mứt mận, dưa môn... đi về cõi vô ảnh. Tôi chợt nhớ da diết cái khung cảnh một hôm tất niên năm nao, thấy mệ Thợ lưng còng, bà Hai Ngộ chân chậm chạp và bà Cháu Lo mắt đã nhòa theo tháng năm, nắm lấy tay nhau, hỏi han rồi mừng rỡ ngồi bên mâm cơm tất niên. Một khung cảnh đẹp hiếm thấy và làm cho người khác dễ mủi lòng. Hăm chín Tết, theo xe tang chầm chậm trên đường làng ngang qua mộ bà cố, tôi thầm nghĩ giờ này sau khi đi qua những “vô thường” của năm tháng biến đổi, có lẽ họ đã gặp lại nhau trong một kiếp sống nào khác chăng?
Đêm giao thừa, từ ngôi tổ đình chuông trống Bát-nhã đổ dồn, thúc giục, rộn rã. Thanh âm vi diệu đó báo hiệu phút giao mùa đã điểm, mẹ nhẹ nhàng dâng hương lễ Tam bảo, kính nhớ ông bà đầu năm. Ngôi nhà mang tên “Thường Lạc”, được xây dựng từ thời ôn cố bỗng sáng rỡ, ấm áp thêm bội phần. Cái không gian thân thuộc như trở mình toát lên niềm hy vọng bình an, hạnh phúc trong năm mới. Trong ngọn gió xuân, tôi hằng tin tưởng rằng các bậc tổ tiên tâm linh và huyết thống của tôi đương hiện diện cùng con cháu trong buổi tân niên.
Thật hoan hỷ khi lần nữa trong chính khoảnh khắc đó, tôi thấy ngoại được tiếp nối qua hình ảnh của mẹ, dù không điểm trang phục sức giống nhau nhưng tinh thần và tâm hồn thì rõ ràng chung một sự đồng điệu khó tả.
Đêm xuân - mùi hương trầm nhè nhẹ tỏa lan.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














