Một sát-na…đầy cả bao la
Ta không còn biết đâu là gần hay xa vì đã không còn ta để đo lường. Những người từng rất xa, giờ đây như chưa từng rời khỏi tim ta. Những điều tưởng chừng thân cận, nay cũng rơi rụng cái ý niệm về “thân” và “cận.” Khoảng cách không gian chỉ là một lớp sương tưởng niệm, thời gian chỉ là một hồi chuông vọng.
Không còn thấy gì là ngoài với trong - thì ngay đó, mọi ranh giới đã tự tan. Không còn thấy gì là ngăn chia, là hai bờ, là ai đang nhìn ai. Không còn một chủ thể để thấy, và cũng chẳng còn khách thể nào để được thấy. Cái nhìn ấy không đến từ mắt, không qua tai, không đi qua bất kỳ giác quan nào trong sáu cửa. Nó đến từ sự tịch nhiên, nơi không có khởi đầu và kết thúc, không cần truy tìm mà đã có sẵn ở đây.
Ngày trước, ta thường hỏi: “Ta là ai?” Giờ đây, câu hỏi ấy tan ra như giọt sương gặp nắng.
Không ai để hỏi, cũng chẳng có gì để được trả lời. Mọi thứ như đang trở về đúng chỗ của nó:
Không ở đâu cả - và cũng khắp mọi nơi.

Ta không còn tìm kiếm chân lý trong kinh sách, không còn vin vào những ngôn từ cao siêu hay lý luận huyền vi. Ta chỉ còn một chỗ: chỗ này. Và kỳ lạ thay, chỗ này lại đang hiện khắp. Một sát-na mà thời gian chẳng còn là dòng chảy, không còn trước sau, mà là điểm tụ đầy đủ của vĩnh hằng.
Ta không còn biết đâu là gần hay xa vì đã không còn ta để đo lường. Những người từng rất xa, giờ đây như chưa từng rời khỏi tim ta. Những điều tưởng chừng thân cận, nay cũng rơi rụng cái ý niệm về “thân” và “cận.” Khoảng cách không gian chỉ là một lớp sương tưởng niệm, thời gian chỉ là một hồi chuông vọng. Tất cả đều không thật, nếu cái thấy của ta không còn bị mắc vào tướng.
Khi ấy, không cần gồng mình tỉnh thức, ta vẫn đang tỉnh. Không cần phải gọi tên nó là “niết bàn,” ta vẫn đang ở trong. Không cần ai chứng nhận giác ngộ, ta cũng chẳng cần giác ngộ nữa.
Chỉ một sát-na, chỉ một hơi thở đang trọn vẹn, đã đủ để thấy cả mười phương, để dung thông nghìn kiếp. Không còn phải “biết” để làm chủ cuộc đời, mà là buông luôn cả người biết. Khi ấy, không còn gì cần giữ, cũng chẳng còn gì cần bỏ. Thứ duy nhất còn lại là chính cái không còn gì ấy, đang tràn đầy.
Một sát-na… đầy cả bao la.
Không còn thấy gì là ngoài với trong
Không còn biết đâu là gần hay xa
Chỉ còn chỗ này - đang hiện khắp
Một sát-na đầy cả bao la.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Xem thêm














