Ngọt ngào lời ru của mẹ…
Thời gian có thể bôi xóa đi nhiều thứ. Đôi lúc ta nghĩ thời gian tàn nhẫn đến vô cùng, là khi ta thấy dáng mẹ gầy hao trong chiều chạng vạng, là lúc đôi bàn tay mẹ run run cầm chén cơm, là lúc mái tóc trắng mẹ bay trong chiều bối rối.
Ta lại chứng kiến từng thay đổi của thời gian hằn lên mẹ. Bước qua những miên miết đường dài trong cuộc đời, ta lại càng muốn được về nép sau áo mẹ như những ngày xưa bé dại.
Văng vẳng bên tai ta vẫn là những lời ru bên cánh võng của mẹ, những câu hát bình dị, thân thương mà ngày nhỏ ta nghe đến thuộc làu giờ lại giúp ta sống nhân nghĩa ở đời. Để khi trưởng thành, những câu hát ru đó là hành trang để ta bước tiếp. Rồi mai này, ta sẽ lại ru con bằng những lời ru của mẹ đã dưỡng nuôi ta từ lúc lọt lòng.
Giữa trưa vắng lặng, một câu hát ru của ai đó vút lên cũng khiến lòng ta xốn xang. Nghiêng tai nghe từng tiếng thì thầm của năm tháng, giấc ngủ ngày nào giờ đã trôi thật xa, chỉ còn lại hoài niệm ru lòng mình bình yên ở lại. Hiên nhà xưa, dáng mẹ vẫn lom khom trong chiều nhạt nắng, ngóng đợi từng bước chân quen trở về. Mẹ giờ thôi hát ru, cánh võng dường như cũng buồn hắt hiu theo từng vệt thời gian khắc dài theo triền nhớ.
Bàn tay chai sần của mẹ lại vuốt ve mái tóc của ta như ngày xưa. Áp vào lòng mẹ, ta nghe bình yên dừng lại dưới chân mình. Câu hát “à ơi…” lại cất lên như những ngày ta còn bé. Mắt nhắm ghì để ta thả lòng mình theo từng lời ru nồng ấm của mẹ, để ta được quên đi những bộn bề năm tháng. Câu chuyện cổ tích giờ đối với ta chắc thành vô nghĩa, bởi những va vấp của cuộc đời đôi lúc làm ta phải chùn chân. Nhưng mỗi lần mẹ kể “ngày xửa, ngày xưa…”, ta quên mình đã từng khôn lớn. Những bà tiên, ông Bụt hiền từ như bước ra từ trong chuyện vẫn lặng lẽ cùng ta qua năm tháng cuộc đời. Và mẹ luôn là bờ vai vững chãi để ta dựa vào.
Bao lần ta lướt qua những căn nhà với cánh võng đong đưa, những lời hát ru cứ bắt ta dừng lại. Đôi lúc không thể ngăn mình bật khóc. Chợt câu hát quen thuộc được cất lên, ta nhẩm theo mà nghe như thời gian đâu đã qua đi. Ôm con vào lòng, ta lại hát những câu hát ru ngày xưa của mẹ. Thương con và càng thương mẹ nhiều hơn. Khi đã làm mẹ, ta mới hiểu được tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho ta. Bài hát ru lại đưa con ta vào giấc ngủ, trong giấc mơ chắc con sẽ lại thấy những điều bình yên, để tuổi thơ con đã nâng bước từ những câu hát thơm thảo quê nhà.
Dắt con về trên triền đê đầy gió, qua những vạt đồng với mùi khói quê cay xè sóng mắt. Ta đi cùng với lời ru của mẹ, qua năm tháng lở bồi. Bước chân con bé nhỏ qua dải đất quê nghèo. Ta dặn lòng sẽ dạy con những gì từ đất quê hiền lành, chịu thương chịu khó. Ngôi nhà nhỏ cặp mé sông, lại vang vang những lời hát ru ngọt ngào như níu lòng người ở lại...
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Thiền và tập tạ
Góc nhìn Phật tử 09:30 23/11/2024Nếu ai thực tập 2 môn này cùng một lúc chắc chắn sẽ cảm nhận được rất nhiều điểm tương đồng.
Tuổi nào cho em
Góc nhìn Phật tử 13:43 22/11/2024Tôi vác ba lô trên lưng trở về sau chuyến hành trình nơi đất khách, trong hành trang tôi mang vài thứ từ quê xa làm quà cho anh em. Vừa bước vào cổng chùa nghe hơi lạnh… thoáng mùi chia ly.
Đạo Phật là lối sống đẹp để hướng đến việc hoàn thiện bản thân
Góc nhìn Phật tử 10:24 22/11/2024Trong cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc đời, Đạo Phật xuất hiện như một ánh sáng soi đường, giúp con người thấu hiểu chính mình và hoàn thiện bản thân.
Để Sư nấu
Góc nhìn Phật tử 10:06 22/11/2024Cách đây chừng sáu năm, ngày đó tôi đang là một sinh viên năm thứ ba, sống chung phòng trọ với bảy người bạn nữa ở khu Làng Đại Học Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy chung trọ nhưng chẳng ai cùng quê với nhau cả, Bắc – Trung – Nam đều có.
Xem thêm