Những đêm trăng mùa hạ

Những đêm mùa hạ lao xao gió, tôi thường về quê, ngồi trước cửa sổ, chầm chậm đọc vài trang sách và ngước nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên đỉnh đầu trong âm điệu du dương của một bài hát được cài sẵn cho lặp đi lặp lại . Như những ngày ấu thơ, những buổi tối mùa hạ có trăng bao giờ cũng gợi lên trong tôi cảm giác yên bình khó tả.

Tôi thích màu vàng dìu dịu của ánh trăng khi nó soi chiếu trên từng ngọn cây, xuyên qua kẽ lá rơi xuống đường làng. Tôi thích nhìn con đường trải dài hun hút trong màu vàng mê đắm của ánh trăng. Tôi thích nhìn dòng sông lấp lánh trong những đêm trăng mùa hạ, khi một vài cơn gió dịu nhẹ từ đâu thổi tới khuấy động mặt sông. Như một sự mê hoặc, ánh trăng mùa hạ chẳng biết từ bao giờ đã cuốn hút tôi vào thế giới mê đắm ấy, để rồi một ngày bỗng trở thành hình ảnh quen thuộc trong nỗi nhớ của tôi.

Những đêm trăng mùa hạ  1
Ảnh minh hoạ.

Tuổi thơ tôi gắn liền với ánh trăng mùa hạ, với một miền thôn quê yên bình, dân dã. Nơi đó, mỗi tối mùa hạ, văng vẳng trong tiếng ếch nhái ngoài đồng xa, trong tiếng dễ mèn gọi nhau í ới, tôi cùng mấy đứa trẻ trong xóm rủ nhau ra dưới trăng chơi năm mười, bịt mắt bắt dê, rồng rắn lên mây, nu na nu nống... Không biết có bao nhiêu trò chơi tuổi thơ được diễn ra dưới đêm trăng mùa hạ. Chỉ nhớ mỗi khi tìm về kí ức ấy, trong tâm trí tôi bao giờ cũng nhung nhớ những ánh mắt trẻ thơ hồn nhiên bừng sáng dưới màu vàng mê đắm của trăng.

Tuổi thơ ngày ấy còn được lưu dấu trong khúc hát đồng dao được chúng tôi nghêu ngao hát trong mỗi đêm trăng. Những khúc hát rộn ràng ấy làm nên kí ức tuổi thơ trong veo tiếng cười.

Nào là: “Dung dăng dung dẻ. Dắt trẻ đi chơi. Đến ngõ nhà Trời. Lạy Cậu lạy Mợ. Cho chó về quê. Cho dê đi học. Cho cóc ở nhà. Cho gà bới bếp” hay “Một đoàn tàu. Nhỏ tí xíu. Bước mau mau. Người đi đầu là chú lái tàu.

Liệu có tuổi thơ của đứa trẻ thôn quê nào thiếu đi những khúc đồng dao như thế? Tôi nhớ da diết những đêm trăng, lũ con gái ngồi ngắm chị Hằng, thằng Cuội rồi nghêu ngao: “Thằng Cuội ngồi gốc cây đa. Thả trâu ăn lúa... gọi cha ời ời. Cha còn cắt cỏ trên đồi. Mẹ thì cưỡi ngựa đi mời quan viên”.

Đám con trai thấy vậy cũng xúm lại chạy ra hát “Ông trẳng, ông trăng. Xuống chơi ông chánh. Ông chánh cho mõ. xuống chơi nồi chõ. Nồi chõ cho vung...”.

Bao nhiêu đêm trăng đã qua, chúng tôi lớn lên với những bài đồng dao hát mà trăng không bao giờ tàn.

Chẳng biết bây giờ trong đám bạn cũ ngày xưa, có đứa nào từng nhớ về những tháng ngày tuổi thơ đầy thân thuộc?

Trong kí ức tuổi thơ tôi, trăng còn là một miền cổ tích. Ngày nhỏ, tôi và em thường ngồi trên chiếc chõng tre trước hiên nhà vừa ngắm trăng, vừa nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích với ông bụt bà tiên, với phép thuật biến hóa khiến chúng tôi nuôi ước mơ về một thế giới diệu kì. Trên cao, ánh trăng vàng huyền bí soi chiếu hai khuôn mặt bé thơ đang mỉm cười, đôi mắt đăm chiêu ánh lên sự hồn nhiên trong trẻo và bao mơ ước về tương lai. Dưới ánh trăng vàng, những câu chuyện bà kể càng khiến chúng tôi thêm yêu cuộc sống này.

Trăng cũng làm tôi nhớ đến không khí gia đình ấm áp khi mỗi tối cả nhà quây quần bên hiên. Trên chiếc chõng tre, bố ngồi nhấp chén trà, mẹ khâu tấm áo, còn chúng tôi ngồi nghe bà kể chuyện, có khi chạy nhảy nô đùa dưới ánh trăng, để thứ ánh sáng diệu kì ấy phản chiếu trên mái tóc dài đen mượt. Tôi nhớ những lúc em trai chạy đến kéo áo mẹ hồn nhiên hỏi: ”Mẹ ơi đâu là chú Cuội, đâu là chị Hằng hở mẹ?”. Tôi vẫn còn nhớ ngày đó em chỉ mới đứng dưới vai tôi. Vậy mà bây giờ đã trở thành một cậu trai khôi ngô tuấn tú. Kí ức về những đêm trăng sáng bên gia đình, giờ cũng chỉ còn lại với hoài niệm bâng khuâng.

Tôi giờ đã sống ở thành phố, những mùa trăng tôi ngắm cũng thưa dần. Nhưng trong kí ức tôi, ánh trăng vàng của một thời ấu thơ trong trẻo vẫn sáng tròn vành vạnh. Như một khúc hát thời thơ ấu, những mùa trăng đã qua luôn lưu dấu trong tôi những kỉ niệm êm đềm, để mỗi khi đối mặt trước bao khó khăn, bao bon chen tất bật của phố thị tôi lại lang thang tìm về nhung nhớ, hoài thương một ánh trăng quê.

Ánh trăng mùa hạ, theo một cách nào đó vẫn luôn đẹp, vẫn luôn làm con tim bao đứa con xa quê luôn khắc khoải thương nhớ - dù ngoài kia, nơi phố thị ồn ào có biết bao ánh sáng lung linh hơn thế.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Tránh né cái ác

Phật pháp và cuộc sống 15:22 22/11/2025

Đức Phật nói cho chúng ta biết hết thảy mọi thứ trên cuộc đời đều do nhân duyên mà sinh khởi và cũng do nhân duyên mà đoạn diệt; tương tự như vậy, các phiền não khổ đau sở dĩ phát sinh là do duyên gần gũi với cái ác, với các đối tượng xấu ác hoặc do tiếp xúc với môi trường không thân thiện; và do vậy để ngăn tránh các phiền não khổ đau thì con người cần phải tránh xa cái ác, tránh xa các đối tượng xấu ác hoặc môi trường không lành mạnh.

Khi phố lên đèn

Phật pháp và cuộc sống 15:09 22/11/2025

Có một chiều thôi bận bịu, ta lang thang xuống phố, ngồi ở một ghế đá vỉa hè hay mỗi quán cóc nào đó thân quen. Ta hãy gác lại những lo toan bề bộn, cất đi những lo lắng ưu tư, cứ để cho lòng mình miên man vô định, ta ngồi ngắm phố xá lên đèn...

Cõi bồng phiêu

Phật pháp và cuộc sống 14:58 22/11/2025

Người đi từ cõi bồng phiêu/ Cơ hồ bóng xiêu chiều xuống/ Núi rừng ru hời tiếng vượn/ U hoài chạy trốn hoang liêu.

Liệu pháp tâm linh mang lại lợi ích nhất cho em bé khi còn trong bụng mẹ

Phật pháp và cuộc sống 09:37 22/11/2025

Bất kỳ người làm mẹ nào cũng đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi biết mình đang mang trong mình một mầm sống. Bởi đứa con là kết tinh của tình cảm vợ chồng, là niềm hy vọng và ước mơ của đấng sinh thành về một em bé khỏe mạnh, ngoan ngoãn và thành đạt sau này.

Xem thêm