Đã tằm thì phải nhả tơ
Lúa mót cười cợt thúng quang/ Gánh về gánh cả nắng vàng về theo/ Chân thoăn thoắt bước xa nghèo/ Tóc còn bịn rịn với theo gió đồng

Tiếng cười đã lội sang sông
Chân còn lọ mọ đường đồng thấp cao
Ngăn yêu sao được yếm đào
Mặc ai tơ tưởng liếc vào trông ra
Khói rơm ru chiều ơi à
Bếp trấu nấu gạo nồi ba ậm ừ
Bữa nghèo giàu có ưu tư
Đĩa rau muống luộc khó thư thái lòng
Lưng còng tuổi gập vào trong
Mẹ như cánh hạc bềnh bồng chân mây
Em còn đang tuổi thơ ngây
Ruộng sâu ruộng cạn trở xoay một mình
Chị là rường cột gia đình
Mưa soi nón rách nắng nhìn áo tơi
Rộng sao bằng được miệng đời
Thỏa tung thỏa hứng trăm lời khen chê
Nghèo ăn vào cả áo quê
Nhìn áo chị vá em tê tái lòng
Giáp hạt chạy vạy gạo đong
Lúa ơi nhanh chín vàng đồng đi thôi
Chùa xa chuông mõ hụt hơi
Giàu không san sẻ nghèo ngồi bó chân
No sao được khắp thế nhân
Kẻ ăn không hết người lần không ra
Con tằm rứt ruột rên la.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Hãy là hiện thân của sự bình an
Phật pháp và cuộc sốngKhi con người chân thật được hiện diện, ta sẽ tự nhiên nói chuyện với người khác bằng năng lượng rất mềm mỏng, rất dịu dàng, rất dễ thương. Trong từng lời nói và ánh mắt đều có sự lắng nghe, có tôn trọng, có chấp nhận và có hoan hỷ.
Hai món nợ đời người nhất định phải trả
Phật pháp và cuộc sốngTrong cuộc đời này, có 2 món nợ lớn nhất mà chúng ta phải trả - đó là công ơn cha mẹ và thầy cô.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Xem thêm














