Nương nhờ cửa Phật

Tôi tuổi Hợi, được tiếng là sinh năm Quý Hợi nhưng từ bé đã chẳng thấy phú quý đâu. Nghe mẹ kể, tôi hay bị ốm vặt lại èo uột khó nuôi nên mẹ đã mang tôi lên chùa cho làm con nuôi nhà Phật. Gọi là làm con nuôi nhà Phật nhưng thực ra tôi vẫn ở nhà, sinh sống bình thường. Chỉ có điều, bố mẹ tôi phải làm một cái lễ gồm mâm xôi nếp thơm và mấy thứ hoa quả thành tâm khác, dẫn lên chùa rồi nhờ sư trụ trì khấn bái xin Phật nhận tôi làm con nuôi.

Quê tôi từ xưa đến nay vẫn có phong tục đó. Đa phần những đứa trẻ mà lúc nhỏ khó nuôi hoặc còi cọc như tôi đều được gia đình mang lên chùa cúng cầu Phật với mong muốn đứa trẻ mau ăn chóng lớn, tai qua nạn khỏi.

Còn nhớ, khoảng sinh nhật năm tôi sáu hay bảy tuổi gì đó thì nghe mẹ nói sẽ làm cái lễ cầu Phật nhận tôi làm con nuôi, chứ cứ đà này tôi khó mà khỏe mạnh được. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì nhưng nghe nói lên được chùa và có nhiều đồ ăn là thích lắm.

Sáng sớm, trời se se lạnh, mẹ quấn thêm cho tôi chiếc khăn len màu mỡ gà và khoác chiếc áo bông mới rồi dắt tay tôi đi. Ba đi sau, đầu đội mâm xôi nếp có mấy bông hoa hồng bạch cắm chễm chệ trên nóc. Chú tôi xách hai túi hoa quả các loại. Ai cũng mặc quần áo tươm tất. Nội đi bên tôi, không ngớt dặn dò đủ điều là khi lễ Phật phải thế này, thế kia; vào chùa phải ăn nói khe khẽ chứ không tùy tiện như ở nhà; rồi nội xoa xoa đầu tôi, tay kia nội cầm mấy bó nhang to tướng màu đo đỏ.

Nương nhờ cửa Phật  1
Nam Mô A Di Đà Phật 

Buổi sáng ấy, tôi phải cúi đầu, thắp hương trước nhiều bàn thờ. Tự nhiên, tôi không còn sợ những pho tượng to lớn ở cống chùa như trước nữa. Không khí trang nghiêm làm tôi thấy mình như lớn hơn, chững chạc hẳn ra. Tôi không biết làm con nuôi nơi cửa Phật sẽ thế nào nhưng cũng lờ mờ hiểu rằng từ nay tôi phải sống tốt, phải nghe lời cha mẹ. Và hàng năm, vào dịp ngày rằm mồng một âm lịch hàng tháng gia đình tôi đều thành tâm làm một cái mâm lễ nho nhỏ mang lên chùa cúng như để thể hiện tấm lòng biết ơn Đức Phật đã phù hộ độ trì cho tôi khỏe mạnh, học hành tấn tới. Mà kể cũng lạ, sau khi làm lễ, tôi như khác hẳn ra. Ăn nhanh chóng lớn, phổng phao hẳn. Chỉ non nửa năm mà tôi đã cao thêm một đốt đũa cả của nội. Rồi tôi cũng biết làm nhiều việc hơn, nào là nấu cơm, lấy bèo cho lợn, chăn trâu... Dường như, khi được làm con nuôi của nhà Phật tôi đã là người khác hẳn.

Theo phong tục quê tôi, những người đã giao con làm con nuôi cửa Phật, đến năm đứa trẻ được mười tám tuổi phải làm một cái lễ nhận con về. Trong mờ ảo khói hương của chuỗi tháng ngày đã qua, mẹ lẩm nhẩm thành tâm cầu khấn cho tôi những điều tốt đẹp nhất, cảm ơn Đức Phật và chư Bồ-tát từ bi đã bảo bọc chở che cho đứa con của mẹ trong những năm tháng ấu thơ đầy gian khó. Rồi mẹ nói tôi thắp hương, kể những gì đã làm được thời gian ấy để Đức Phật trên cao biết mà phù hộ những điều an lành sắp tới. Bó hương trong tay, tôi và mẹ thắp hết tất cả các bàn thờ của nhà chùa. Rồi khi thụ lộc, bao giờ sư trụ trì cũng mang thêm cho tôi một ít hoa quả sẵn có trong chùa, bảo đem về mà ăn.

Trong khoảng thời gian này, tôi siêng đến chùa hơn. Tại vì chùa nằm giữa cánh đồng, nên chiều nào học về ngang đó tôi cũng tạt qua xem các sư tụng kinh gõ mõ. Tiếng chuông chùa bên thiền đường vang vọng ngân vào tâm hồn bé thơ của tôi những thang âm bồi hồi xao xuyến. Không hiểu sao, tôi luôn thấy một cảm giác thiêng liêng, trang trọng khi bước chân qua cánh cổng sắt sơn màu xanh với những hình rồng phượng chạm trổ tinh xảo ở cổng chùa. Bao nhiêu muộn phiền lo lắng dường như bị chặn lại nơi cánh cổng đó. Trong này, bên những chiếc cột gỗ nâu đen bóng, tôi chìm đắm vào những hồi chuông nguyện cầu thanh thản tận cõi lòng.

Sau năm ấy, tôi đi xa nhà vào miền Nam học đại học. Cuối năm tôi mới được về thăm gia đình một lần. Dẫu rằng tôi đã không còn là con nuôi cửa Phật nữa nhưng thói quen làm một cái lễ giản đơn mang lên chùa hàng tháng thì gia đình tôi không bỏ được. Mẹ bảo, thành thói quen rồi, lên chùa thắp hương để thấy lòng mình nhẹ nhõm, thanh thản hơn.

Đợt này, sau nhiều năm bôn ba nơi xứ người xa lạ, tôi lại cùng mẹ đội mâm xôi nếp thơm lên chùa với những tâm sự nguyện cầu về sức khỏe và những điều an lành. Sau những bon chen nơi phố phường chật chội, sau những lừa lọc của đời người thì có lẽ chỉcõi Phật mới là nơi nương náu an lành nhất, đặc biệt là những kẻ tha hương lận đận như tôi. Khi cúi đầu thắp ba nén hương, tôi lại lẩm nhẩm nguyện ước, cầu mong cho mẹ và gia đình ngày thêm mạnh khỏe. Có lẽ, như số phận đã an bài, tôi từ bé đã là con nuôi nơi cửa Phật, lớn lên long đong nơi xứ người làm con nuôi trăm họ, chẳng có thời gian để được về bên mẹ, làm con của mẹ. Và lại thường xuyên được cùng mẹ lên chùa thắp nén tâm hương....

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"

Phật pháp và cuộc sống 15:43 18/11/2025

Ánh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.

Mẹ tôi cũng bán bắp

Phật pháp và cuộc sống 12:57 18/11/2025

Trên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 08:50 18/11/2025

Tình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.

Thân này thật sự là khách trọ

Phật pháp và cuộc sống 08:16 18/11/2025

Có thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.

Xem thêm