Sống chậm, chánh niệm và tỉnh thức
Sống chậm, chánh niệm và tỉnh thức là điều gần đây được nhiều người nói đến. Những người thực sự tài giỏi, thành công trong đời sống thường chọn cách sống minh triết, sống thật chậm, thật lạc quan, dường như hiếm khi thấy họ luống cuống vội vã hấp tấp...
Nhịp sống hiện đại quá nhanh kiểu không kịp thời gian làm gì như lực một vòng xoáy mạnh kéo mọi người phải lao theo, lo toan chuyện cơm áo gạo tiền, danh danh lợi lợi...
Họ ăn trong lo lắng vội vàng hấp tấp.
Đi trong lo lắng hấp tấp vội vàng.
Mặc cũng lo lắng hấp tấp vội vàng.
Thậm chí thở và ngủ cũng trong lo lắng hấp tấp vội vàng.
Không ít người hấp tấp vội vã để đi tìm thêm cái khổ vào mình.
Khi hỏi họ nói vội để lo cho tương lai tốt đẹp.
Hởi ôi, tương lai - một từ chỉ thời gian phiếm chỉ có nghĩa tương đối là sự nối dài từ hiện tại mà thôi.
Hơi thở mà nhanh quá có khi dẫn đến ngừng thở cũng nhanh.
Cuộc sống, có khi cố gắng bôn ba đi chạy thật nhanh, thật gấp để mong đến đích danh lợi sớm cũng chưa chắc nhanh bằng những bước đi chánh niệm vững vàng điềm tĩnh.

Nói vội dễ lỡ lời
Ăn vội dễ mắc nghẹn
Sinh vội, lớn vội, già vội, bịnh vội rồi sẽ chết vội
Đến vội sẽ đi vội,
Cười vội rồi khóc vội
Từ vội yêu đến vội ghét không xa mấy.
Nhìn lại đã bao lần chúng ta vội sinh ra, vội tạo nghiệp rồi vội luân hồi, vội khổ đau.
Đức Phật, bậc đại trí tuệ giác ngộ khuyên chúng ta nên sống chánh niệm tỉnh giác tích cực an lạc và trí tuệ ngay trong giây phút hiện tại (hiện pháp lạc trú), không vội vàng hấp tấp bôn ba tìm cầu danh lợi hanh phúc một cách mơ hồ u mê.
Kinh Tứ thập nhị chương có một đoạn rất hay và thiết thực: Con người vội vã chạy tìm danh lợi thỏa mãn ham muốn giống như đốt hương (nhang), khi hương thơm tỏa ra, người ta nghe được mùi hương thì cây nhang đã tàn lụi chỉ còn trơ xương nhang mà thôi.
Đời người cũng như vậy dù tài ba giỏi giang cả đời vội vàng hấp tấp bôn ba chạy tìm tiền tài danh vọng, khi đã có được một chút thì khí huyết đã dần khô cạn, bịnh tật đầy mình, chờ ngày chuyển thế, tỉnh ra thì tóc bạc da nhăn gần cửa tử thần, hối hận thì đã muộn màng...kiếp sau lại sẽ tiếp tục như vậy.
Người có trí tuệ siêng năng tinh tấn tu tập chánh pháp, biết rõ trong đời sống mỗi ngày, mỗi giờ cần phải làm gì và đã làm thì tận tâm chánh niệm với công việc nhưng không vội vã hấp tấp. Đương nhiên không vội vã không có nghĩa là lù khù chậm chạp.
Hành động việc làm không vội vã, vì trong khi làm ấy có chất liệu của sự chú tâm tỉnh giác. Hành động có chú tâm tỉnh giác là hành động sáng suốt, trầm tĩnh, sắc bén và linh hoạt, nhưng hoàn toàn không mê mờ hấp tấp vội vã cho nên làm bất cứ việc gì cũng đạt được hiệu quả khả quan.
Vì vậy, hãy ngẫm kỹ:
Thời gian chẳng thật hấp tấp chi
Không gian cũng vậy vội vã gì
Chánh niệm hiện tiền, sinh tử ảo
Một lòng hướng Phật, thoát trần lao.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy
Phật giáo thường thứcTu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.
Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?
Phật giáo thường thứcNiệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.
Xem thêm















