Thường suy xét những điều này, đời nhẹ đi một nửa
Trên đời này, không có gì tự nhiên mà đến. Mỗi việc xảy ra dù là vui hay buồn, thuận hay nghịch đều là kết quả của một chuỗi nhân duyên đã được tạo ra từ trước, đôi khi là rất lâu trước đó.
Nhưng phần đông chúng ta lại chỉ thấy được cái “quả” đang hiện ra, rồi vội vàng đau khổ, trách người, trách đời…
Ít ai dừng lại để nhìn sâu:
Chuyện này do đâu mà khởi? Mình có góp phần trong đó không? Và nếu không muốn nó lặp lại thì giờ phải sống khác đi chỗ nào?
Hiểu được điều này mới thật sự bắt đầu học được từ cuộc đời.
Một việc gì đó xảy ra là do nhiều duyên tụ lại, không phải ngẫu nhiên.
Có khi chỉ vì một câu nói vu vơ mà một mối quan hệ rạn nứt.
Có khi chỉ vì một niệm thiếu kiềm chế mà tự tay mình đập tan điều mình từng gìn giữ.
Mà gốc của tất cả lại bắt đầu từ tâm: một niệm khởi lên mà không nhận ra, không điều chỉnh… thì thân, khẩu liền theo đó mà hành, rồi để lại dấu vết.
Quán chiếu vô thường trong từng tâm niệm

Cho nên, trong từng việc nhỏ người biết sống tỉnh sẽ luôn lặng lẽ quan sát:
Tôi đang bị gì chi phối? Sân à? Tham à? Sợ à?
Hay chỉ là cái tôi đang cần được thỏa mãn?
Chỉ cần thấy rõ một tầng như vậy thôi là đã tránh được biết bao nhiêu hệ lụy.
Mọi thứ có hình tướng rồi sẽ biến đổi. Không ai giữ mãi được một người.
Không có gì chắc chắn rằng điều hôm nay mình có mai vẫn còn.
Càng muốn giữ điều không thể giữ càng đau.
Mà đau nhất không phải vì người khác gây ra, mà vì chính mình không chịu buông cái mình biết rõ là không giữ được.
Càng dính càng khổ.
Càng chấp điều gì là “phải như vậy mới được” càng mỏi mệt.
Vì cuộc đời không vận hành theo ý ta, mà vận hành theo quy luật nhân duyên riêng của nó.
Thứ hôm nay ta nghĩ là “đúng” chưa chắc còn đúng trong hoàn cảnh khác.
Người hôm nay ta thấy “sai” biết đâu cũng đang vật lộn để hiểu ra điều gì đó trong khả năng của họ.
Người sống lâu trong pháp không phải người nói đạo lý giỏi, mà là người biết dừng đúng lúc.
Dừng lời khi sắp nói ra điều gây tổn thương.
Dừng tay khi biết mình đang hành động trong sân si.
Và dừng tâm khi thấy mình đang bị quá khứ hay vọng tưởng kéo đi.
Không cần cao siêu.
Chỉ cần mỗi ngày biết soi lại mình trong từng lời, từng ý nghĩ là đã khác.
Vì phần lớn đau khổ không phải do cuộc đời gây ra – mà do ta để tâm mình chạy theo đủ thứ rồi tự tạo ra khổ.
Không ai tỉnh thay mình được. Cũng không ai chịu quả thay mình được.
Nên một khi hiểu ra sẽ không còn hỏi: “Sao chuyện này cứ xảy đến với tôi?”
Mà sẽ lặng lẽ học: “Tôi cần thay đổi điều gì để chuyện này không tái diễn nữa?”
Ngay đó đời bắt đầu nhẹ. Không phải vì ngoài đời thay đổi. Mà vì bên trong ta đã khác.
Làm thế nào để sống an nhiên tự tại giữa những nhiễu nhương đầy thay đổi?
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Hãy cứ rủ nhau "đánh bóng" để cuộc đời bớt khổ
Sống an vuiỞ đời, có những người thật lạ! Thấy người khác làm việc thiện họ không những không vui mà còn buông ra những lời dèm pha, mai mỉa. Nếu là một người đời thì thái độ này còn có thể châm chước được, nhưng đây là người tu, là Phật tử mà có thái độ như thế thì thật khó mà chấp nhận.
3 loại thức ăn, đồ uống nên kiêng dùng vào buổi sáng để tránh hỏng răng
Sống an vuiCác nha sỹ tiết lộ, có một số loại thực phẩm và đồ uống mọi người không nên sử dụng vào buổi sáng để tránh làm tổn thương răng miệng; đáng tiếc là chúng lại xuất hiện thường xuyên trong bữa sáng của rất nhiều người.
4 món ăn hằng ngày giúp giảm nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt
Sống an vuiKhông có món nào đảm bảo ngăn ngừa hoàn toàn ung thư tuyến tiền liệt. Tuy nhiên, nhiều bằng chứng nghiên cứu cho thấy ăn đều đặn một số món giàu chất chống ô xy hóa, chất kháng viêm tự nhiên có thể giảm rủi ro mắc bệnh.
Mỗi hơi thở nhận biết, là đã tới, đã về
Sống an vuiTa không là lữ khách/ Cũng chẳng còn bến mê/ Mỗi hơi thở nhận biết/ Là đã tới, đã về...
Xem thêm














