Trà và Thơ - một cõi an nhiên
“Trà khuya bay khói, thơ không chữ/ Thơ chở trà lên tận đỉnh mây”.
Hai câu thơ của Sư Ông Làng Mai - Thiền sư Nhất Hạnh mở ra một khung cảnh thật bình dị mà cũng thật thâm trầm. Một ấm trà nóng trong đêm khuya, khói vương như mây, gợi lên sự tĩnh lặng, an trú. Trà là thức uống giản dị, nhưng khi được nâng niu bằng chánh niệm, nó trở thành một pháp môn, một cánh cửa đi vào sự an lạc. Còn “thơ không chữ” lại là cái đẹp của tịch lặng, của sự mầu nhiệm vượt ra ngoài ngôn từ.

Trong đời sống, chúng ta thường bị cuốn đi bởi công việc, toan tính, lo âu. Mọi cuộc đối thoại đều đầy chữ nghĩa, mọi hành động đều kèm theo mục đích. Thế nhưng, có những giây phút hiếm hoi khi ta được ngồi lại với chính mình, chỉ một tách trà đơn sơ thôi, cũng đủ đưa ta trở về. Hơi ấm từ chén trà như đánh thức ta trong giây phút hiện tại. Khói trà bay lên, như nhắc rằng đời người cũng mong manh như làn khói, nhưng nếu ta nhìn sâu, ngay trong mong manh ấy đã có vẻ đẹp vô thường, có tính thi vị của cuộc sống.
“Thơ không chữ” là loại thơ chỉ có thể đọc bằng trái tim. Không cần diễn đạt, không cần trau chuốt câu chữ, mà chính sự tĩnh lặng, chính niềm an nhiên là bản thơ vô ngôn. Khi tâm hồn tĩnh tại, mỗi hơi thở cũng có thể thành thơ, mỗi giọt trà cũng có thể thành thi phẩm. Cái thơ ấy không nằm trên giấy, mà nằm trong cách ta thưởng thức đời sống, trong cái nhìn thương yêu và trọn vẹn đối với hiện hữu.
“Thơ chở trà lên tận đỉnh mây” - một hình ảnh rất đẹp. Khi tâm ta an trú, thơ nâng chén trà bay lên tận mây, nghĩa là chén trà bình thường trở thành pháp vị. Một ấm trà nhỏ giữa khuya mà có thể đưa ta đến cõi thảnh thơi mênh mông, vượt lên khỏi những bụi trần. Trà không chỉ giải khát mà còn giải tâm; thơ không chỉ là nghệ thuật mà còn là pháp môn nuôi dưỡng niềm vui sâu lắng.
Trong truyền thống Phật giáo, uống trà là một pháp thực tập. Mỗi ngụm trà là một cơ hội để dừng lại, thở, và cảm nhận sự sống đang có mặt. Trà không chỉ nằm trong tách, mà còn ở trong từng tế bào cơ thể, trong đất trời đã nuôi dưỡng lá trà. Khi ta uống trà bằng chánh niệm, ta đang uống cả trời đất, uống cả tấm lòng của người trồng hái. Và thơ - cái thơ vô ngôn - chính là hoa trái phát sinh từ sự tỉnh thức đó.
Nếu ngoài đời, ta thường tìm niềm vui ở chỗ ồn ào, náo nhiệt, thì hai câu thơ này lại chỉ cho ta thấy: hạnh phúc nằm ngay trong tĩnh lặng, trong một khắc sống chậm. Một chén trà khuya, một tâm hồn mở rộng, có thể trở thành cả một cõi trời. Khi biết dừng lại, ta mới thấy được sự mầu nhiệm luôn có mặt quanh ta, và từ đó tâm hồn cũng nhẹ như mây, thảnh thơi giữa vô thường.
Đọc lại hai câu thơ của Sư Ông Nhất Hạnh, ta có cảm giác như được mời gọi vào một không gian thiền vị: nơi đó có trà, có thơ, có mây, nhưng cũng có sự lặng thinh bao la. Đó là lời nhắc: đừng đi tìm an lạc ở xa xôi, mà hãy bắt đầu từ một tách trà nóng, từ một phút dừng lại, từ một hơi thở an lành. Và rồi, giữa cuộc đời nhiều chông chênh, ta vẫn có thể nở nụ cười, vì ta biết: chỉ cần chén trà trong tay, thì đỉnh mây cũng đã ở ngay trong tim mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Truyện ngắn: Bảy bước đến miền cực lạc
Phật pháp và cuộc sốngMùa an cư của giáo đoàn Siddhatta bình lặng giữa mùa sala hé nụ. Đoàn khất sĩ ngày thêm đông. Rừng sala như một lễ hội bắt đầu...
Xem thêm














