Vì sao lúc khổ lại nhớ Phật?

Học Phật để chuyển hóa chính mình
Vì lúc sướng mình tưởng vậy là đủ rồi.
Tâm nó quen với tiện nghi, quen được nuông chiều, quen “muốn gì được nấy”.
Cho nên… nó ngủ.
Lúc đang yên ai khuyên gì cũng nghe cho có.
– Nghe giảng thì gật.
– Ngồi thiền thì gục.
– Tụng kinh thì lật sách cho vui.
Cái thân no cái tâm nó dễ ngủ lắm. Mà cái mê trong lúc sướng mới là cái mê nguy hiểm nhất. Vì nó không đau liền. Nó không cảnh báo.
Nó giống như uống thuốc độc có đường: ngọt ngào, êm ái… rồi tanh trong tâm lúc nào không hay.
Cho đến một ngày mất mát xảy ra.
Một người thân mất đi.
Một việc mình tin tưởng bị vỡ.
Một cú trượt ngã không ai đỡ…
Tự nhiên mình nhớ tới Phật. Nhớ tới những lời dạy từng nghe mà quên.
Lúc đó mới thấm: đời không như mình vẽ.
Và Pháp không phải để đọc cho hay, mà để… sống cho thiệt.
Cho nên, đừng trách khổ.
Khổ không có lỗi.
Lỗi là ở mình sống hời hợt quá lâu.
Người thật sự có phước là người đang còn sướng mà vẫn nhớ tu.
Vì tu lúc sướng mới là tu chủ động.
Còn đợi khổ mới tu thì đã là bị động, đôi khi là bất đắc dĩ.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Xem thêm














