Việc đến thì tâm ứng hiện việc đi thì tâm về không

Sống thiền hay sống Đạo tức là tâm luôn “trở về”. Tùy duyên mà tâm ứng ra, nhưng khi hết duyên thì tâm phải trở về lại được.

Thầy ví dụ cái cân:

• Cái cân luôn luôn nằm ở số 0. 

• Khi mình đặt vào vật nặng 5 kg đó thì nó sẽ lên số 5. Để vào 10 kg thì nó lên số 10. Để vào bao nhiêu thì nó lên số đúng bấy nhiêu. 

• Nếu để vào 5kg mà nó lại ứng ra thành 10 kg là cân sai. Để vào 10 kg mà nó chỉ ứng ra 5 kg là cân đó cũng sai rồi. 

• Còn nếu để vô 5 kg rồi mình bỏ ra, mà nó lại lên 10 kg chứ nó không có xuống 0 kg thì cái cân ấy đã hoàn toàn hư hỏng.

Tâm mình cũng vậy. Khi có việc gì đến mình khởi tâm để ứng với sự việc đó:

• Nếu ứng ra với trí tuệ thì tâm không bị dính mắc, nên khi việc xong thì tâm tự động trở về không.

• Ngược lại nếu ứng ra trong vô minh, ví như mình giận ai đó thì cứ giận hoài thôi chứ đâu có chịu buông ra mà trở về không. Tức là tâm mình bị "hư” rồi đó.

Vậy thiền là gì? Thiền là “quay trở lại”. Thiền luôn là quay trở lại soi sáng chính mình!

Đương nhiên có việc thì tâm phải ứng ra thôi, chứ làm sao có việc mà mình không ứng ra được. Nên cần soi sáng lại mình là để khi có việc thì ứng, nhưng khi việc xong thì tâm trở về không. Làm được như vậy tức là đang sống thiền hay sống đạo một cách tốt đẹp rồi đó.

Việc đến thì tâm ứng hiện việc đi thì tâm về không  1
Nam Mô A Di Đà Phật 

Vậy làm sao để làm được chuyện đó? Đơn giản là mình biết buông.

Thí dụ giờ mình cần uống nước, nên cầm cái ly lên để uống. Uống xong rồi nhưng mải nói chuyện nên cứ cầm cái ly hoài. Cho nên cần rõ biết mình đã uống xong mà để ly xuống. Đơn giản là vậy thôi. 

Luôn rõ biết mình thì mới buông được, biết buông rồi thì sẽ không bị dính mắc, không còn bị phiền não khổ đau, có phải vậy không?

Bất kỳ chuyện gì xảy ra tâm ứng ra để nhận biết sự việc đó. Nếu tâm mình đủ sáng suốt thì sẽ nhận biết sự việc đó rất rõ. Và khi mà mình biết xong việc rồi thì liền buông ra và tâm trở về lại với cái bản chất Pabhassara Citta thanh tịnh và trong sáng. 

Tâm mình vốn rất sáng. Thầy vỗ tay một cái thì ai cũng nghe liền, Thầy đưa tay lên ai cũng thấy liền, chứng tỏ tâm mình vốn rất sáng, luôn biết rõ & thấy rõ mọi sự. Nhưng vì khả năng sẵn có ấy bình thường quá, nên mình “coi thường”.

Mình tưởng tu học là phải làm cho tâm nó “chói sáng hơn nữa” như mình tưởng tượng. Cho nên mình mới cố rèn luyện, cố tu tập để mà đạt được cái “sáng lý tưởng” ấy. 

Mà càng cố tu tập thì tâm càng tối hơn. Tại vì càng hướng ra ngoài tìm kiếm chừng nào, thì tâm càng tối chừng đó. Nhưng chỉ cần quay trở về lại được với bản tâm, thi nó liền thanh tịnh trong sáng như cũ.

Giống như ly nước mình cầm lên thì nước bên trong hơi chao, nhưng chỉ cần biết mà để ly xuống thì mặt nước liền yên trở lại. Tâm mình cũng vậy thôi.

Nên Thầy mới nói "Dù tu trăm ngàn cách, không bằng tự biết mình!"...

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!

Phật giáo thường thức 17:28 20/11/2025

Việc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.

Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy

Phật giáo thường thức 16:00 20/11/2025

Tu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.

Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?

Phật giáo thường thức 14:32 20/11/2025

Niệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.

Xem thêm