STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Vụ việc Tập đoàn Vingroup khởi kiện 68 tổ chức, cá nhân trong và ngoài nước vì hành vi đưa tin sai sự thật trên mạng xã hội đang trở thành tâm điểm chú ý. Không chỉ bởi quy mô của vụ kiện, mà còn vì nó đặt ra những câu hỏi cốt lõi về sự thật, niềm tin xã hội, đạo đức truyền thông và trách nhiệm pháp lý trong thời đại kỹ thuật số.

Theo Vingroup, những thông tin bịa đặt xoay quanh bốn mũi nhọn: tình hình tài chính, chất lượng và nguồn gốc sản phẩm, vấn đề pháp lý, và thông tin cá nhân lãnh đạo. Có tài khoản tung tin tập đoàn sắp phá sản với khoản nợ 800.000 tỉ đồng, trong khi báo cáo tài chính công khai cho thấy con số nợ vay chỉ bằng một phần ba và vẫn nằm trong ngưỡng an toàn. Có tài khoản vu cáo VinFast “đội lốt hàng Trung Quốc”, bất chấp việc tỉ lệ nội địa hóa đã đạt 60% và mục tiêu nâng lên 80%. Thậm chí, có kẻ bịa đặt chuyện lãnh đạo tập đoàn, chuyện hàng loạt nhân viên nghỉ việc. Những thông tin ấy không chỉ gây tổn hại đến uy tín của một doanh nghiệp, mà còn khoét sâu sự hoang mang, gieo rắc nghi kỵ trong xã hội.
Đặt vụ việc này dưới ánh sáng Phật pháp, có thể thấy rõ đây chính là biểu hiện của “tà ngữ” - một trong bốn điều Đức Phật dạy phải tránh xa trong Chánh ngữ: vọng ngữ (nói dối), ỷ ngữ (lời thêu dệt), lưỡng thiệt (nói hai lưỡi gây chia rẽ) và ác khẩu (lời độc hại). Một câu nói dối trên mạng không chỉ dừng ở miệng của một người, mà lan đi như sóng, làm tổn thương biết bao người khác. Đức Phật từng nhấn mạnh: “Người ác khẩu, dù nói thật, cũng không ai tin; người chánh ngữ, dù bị vu khống, vẫn được lòng người”. Thế nhưng trong thế giới số, sự thật nhiều khi bị che khuất bởi tốc độ lan truyền chóng mặt của lời bịa đặt.
Chánh ngữ trong Phật giáo không chỉ là một phẩm hạnh cá nhân, mà còn là nền tảng của niềm tin xã hội. Một xã hội không còn tin vào sự thật, nơi ai cũng có thể dựng chuyện để bôi nhọ người khác, thì chẳng khác nào căn nhà dựng trên cát, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Doanh nghiệp, cũng như cá nhân, đều cần một môi trường trong lành về thông tin để phát triển. Khi thông tin bị bóp méo, doanh nghiệp không chỉ mất uy tín mà còn mất cơ hội, mất đối tác, mất thị trường. Người tiêu dùng thì mất niềm tin, còn toàn xã hội thì mất đi sự trong sáng trong giao tiếp.
Chính vì thế, hành động khởi kiện của Vingroup, xét từ góc độ Phật giáo, không phải chỉ là việc “tự vệ” để bảo vệ lợi ích riêng, mà còn là một hình thức “chánh hành” - dừng lại cái ác, để chặn đứng vòng xoáy bất thiện từ ngôn ngữ sai trái. Để cái xấu không còn cơ hội nảy mầm, cần có sự can thiệp mạnh mẽ. Trong Kinh Tăng Chi Bộ, Đức Phật từng dạy: “Không ai thoát khỏi quả của nghiệp mình”. Người gieo lời dối trá, sớm muộn gì cũng gặt lấy hậu quả. Nhưng trong bối cảnh xã hội, việc để “nhân” ấy kéo dài, gieo rắc thêm “quả” xấu cho bao người khác là điều không thể chấp nhận.
Dưới góc độ pháp luật, vụ kiện này là phép thử cho năng lực bảo vệ sự thật của hệ thống pháp lý Việt Nam trong kỷ nguyên số. Luật An ninh mạng, Bộ luật Dân sự, Bộ luật Hình sự đều có những quy định về hành vi đưa tin sai sự thật, bịa đặt, vu khống. Người vi phạm có thể bị xử phạt hành chính, bồi thường thiệt hại, thậm chí chịu trách nhiệm hình sự. Song thực tế cho thấy, việc xử lý không hề dễ dàng, nhất là khi nhiều tài khoản ẩn danh, máy chủ đặt ở nước ngoài, và tin giả thì lan truyền với tốc độ gấp hàng trăm lần so với thông tin chính thống.
Vingroup đã chọn cách không im lặng. Họ lập vi bằng, thu thập chứng cứ, khởi kiện trong nước, đồng thời chuẩn bị kiện ở nước ngoài, gửi văn bản đến đại sứ quán các quốc gia liên quan. Đó không chỉ là sự cứng rắn để bảo vệ lợi ích hợp pháp của mình, mà còn là lời cảnh báo đến tất cả: tự do ngôn luận không đồng nghĩa với tự do bịa đặt. Mạng xã hội không phải “chốn vô pháp vô thiên” nơi ai muốn nói gì thì nói, bất chấp hậu quả.
Pháp luật cần mạnh tay hơn để bảo vệ sự thật. Nhưng pháp luật một mình không đủ. Cần song hành là ý thức xã hội. Người dùng mạng cần biết “tạm dừng trước khi chia sẻ”, cần học cách kiểm chứng, chứ không biến mình thành công cụ lan truyền tin giả. Người tạo nội dung cần nhớ: một câu bịa đặt có thể khiến hàng ngàn lao động mất việc, một clip xuyên tạc có thể làm chao đảo thị trường, một lời vu khống có thể khiến một con người, một gia đình chịu oan khuất suốt đời.
Trong truyền thống Phật giáo, mỗi lời nói ra được ví như mũi tên. Mũi tên thiện thì chữa lành, mũi tên ác thì gây thương tích. Pháp luật chính là tấm khiên để chặn mũi tên ác, còn đạo đức là vòng tay để giữ cho mũi tên không rời khỏi cung. Nếu thiếu cả hai, xã hội sẽ đầy rẫy những vết thương vô hình từ ngôn ngữ.
Vụ kiện của Vingroup, xét cho cùng, là lời nhắc nhở cho tất cả chúng ta. Thứ nhất, với những ai đang quen tay “chế tác” tin giả, cần hiểu rằng hậu quả không còn là vài lượt “like” vô thưởng vô phạt, mà là vòng lao lý, là trách nhiệm trước pháp luật. Thứ hai, với cộng đồng, cần rèn luyện trí tuệ và từ bi: trí tuệ để nhận diện đâu là thật - giả, từ bi để không đồng lõa với cái xấu bằng nút “chia sẻ” vô tâm. Thứ ba, với cơ quan quản lý, đây là thời điểm để củng cố cơ chế phối hợp quốc tế, xây dựng hệ thống pháp lý số đủ mạnh, đủ nhanh để bảo vệ doanh nghiệp và công dân trước làn sóng tin giả xuyên biên giới.
Đức Phật từng nói: “Không có ngọn lửa nào cháy bằng lửa tham, không có dòng sông nào sâu bằng dòng sông si, không có lưỡi dao nào sắc bằng lưỡi ác khẩu”. Lời dạy ấy đến nay vẫn nguyên giá trị. Một xã hội muốn bền vững thì phải kiên quyết với “ác khẩu” - dưới mọi hình thức, từ ngoài đời thực đến không gian mạng.
Trong thế giới phẳng, thông tin là sức mạnh. Nhưng sức mạnh ấy chỉ thật sự hữu ích khi nó dựa trên sự thật. Bảo vệ sự thật, vì thế, không chỉ là trách nhiệm của một tập đoàn, của một tòa án, mà là bổn phận chung của tất cả chúng ta - những người đang sống trong kỷ nguyên mà một cú nhấp chuột có thể gây ra cả niềm tin hoặc khủng hoảng.
Vingroup khởi kiện, về bản chất, là một bước đi để xã hội nhớ rằng: sự thật cần được bảo vệ, và kẻ gieo lời dối trá sẽ không thể mãi ung dung ngoài vòng nhân - quả cũng như ngoài vòng pháp luật.
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Những ngày này, khi miền Trung - Tây Nguyên oằn mình trong mưa lũ, hình ảnh những tâm thư trên Zalo, Facebook của chư Tăng Ni kêu gọi hướng về đồng bào vùng thiên tai lan tỏa khắp nơi.
“Thứ Tư tuần sau, 26/11, Sư bà đi Phú Yên, Nha Trang, con à” - Ni trưởng Thích nữ Từ Nhẫn, Trưởng Phân ban Ni giới Phật giáo TP.HCM, trụ trì chùa Phước Viên (Hàng Xanh), nói nhẹ như kể một việc rất đỗi bình thường. Nhưng ai nghe cũng chùng lòng.
Suốt mấy hôm rày, Facebook hầu như chỉ toàn nước: nước mưa, nước lũ, nước mắt… Những dòng trạng thái ướt sũng, những đoạn video cuồn cuộn màu nâu đục, những tiếng kêu cứu xen lẫn nỗi thở dài của cư dân miền Trung khiến lòng người lặng đi.
Một buổi chiều khi tôi tạm dừng bài giảng lúc giải lao, màn hình máy tính của tôi hiện lên một tin nhắn chia sẻ của em tôi về một cô giáo ở quê nhà.
Dẫu thân bì quyện, không nhận được bằng Tuyên dương nhưng tâm của thầy thì công đức đã tròn mãn...
Đã hơn ba năm kể từ khi thành phố bước qua những ngày tang thương nhất trong lịch sử. Nhưng sáng nay, khi nghĩ về “Đài tưởng niệm nạn nhân COVID-19” - công trình sắp được dựng lên giữa lòng TP.HCM, tim tôi lại nhói lên một nhịp thật sâu.
Mỗi con người đều có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Sáu căn này tiếp xúc với sáu cảnh - sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp - tạo thành sáu thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức.
Chiều tối 8/11, dư luận đều nhận định, có phép mầu khi hay tin cả 3 người dân đặc khu Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi) trôi dạt trên biển trong bão Kalmaegi (bão số 13) đều đã được cứu sống.