Chuyến tàu hạnh phúc
Đời người như một chuyến tàu dài, có lúc dừng ga, có lúc đi, có người lên rồi xuống ở những sân ga khác nhau. Cả tôi cũng vậy, từng có thời tuổi trẻ vội vã, mải miết tìm kiếm một hạnh phúc xa xôi, mà không biết rằng, hạnh phúc thật ra vẫn đang đồng hành cùng mình trên chính chuyến tàu ấy.
Tôi còn nhớ một đêm đi tàu từ Bắc vào Nam. Bên ngoài, bóng tối trải dài hun hút, chỉ thỉnh thoảng loáng lên ánh đèn nhỏ ở phía cánh đồng xa. Giữa mênh mông tĩnh lặng, tôi chợt thấy lòng mình dịu lại. Ánh sáng ấy không rực rỡ, nhưng đủ khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Có lẽ hạnh phúc cũng như vậy, không cần phô trương, chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi giữa đêm dài cũng đủ thấy cuộc đời ý nghĩa.
Tôi sinh ra ở một miền quê Bắc Bộ. Tuổi thơ gắn liền với ruộng đồng, với khói rơm và mưa nắng. Khi ấy, hạnh phúc thật giản đơn, là được cha cõng qua bờ ruộng ngập nước, được mẹ nướng cho củ khoai thơm lừng, được nằm nghe tiếng dế kêu ngoài bờ giậu... Rồi tôi lớn lên, rời quê đi học. Bước vào đời, tôi tưởng hạnh phúc là có công việc tốt, nhà cao, xe đẹp, là lời khen của người khác. Nhưng càng đi xa, tôi càng thấy lòng trống trải. Những điều tưởng như lớn lao ấy không lấp nổi khoảng trống của sự bình yên đã lạc mất.

Có thời gian, tôi quay cuồng trong công việc, để rồi mệt nhoài giữa những đua chen. Mãi đến một ngày trở về quê, nhìn cha mẹ già yếu hơn xưa, mái tóc điểm bạc, tôi thấy lòng mình thắt lại. Thì ra, hạnh phúc không phải điều ta phải đi tìm, mà là những gì đã và đang ở cạnh mình.
Tôi từng gặp lại một người bạn cũ, anh cười bảo: “Ngày xưa tớ nghĩ hạnh phúc là có thật nhiều tiền, nhưng bây giờ thì khác, giờ chỉ mong sáng đưa con đi học, tối ăn cơm cùng vợ con là vui rồi”. Câu nói khiến tôi lặng người. Vâng, hạnh phúc không phải là đỉnh cao để chinh phục, mà là khoảnh khắc ta thấy lòng bình yên, biết đủ, biết thương và biết ơn.
Cuộc đời tôi như chuyến tàu với nhiều trạm dừng. Có người đồng hành một đoạn, có người rẽ sang hướng khác. Mỗi chặng đường, mỗi con người, mỗi câu chuyện đi qua đều để lại trong tim tôi một dấu vết, có khi là nụ cười, có khi là nước mắt. Nhưng chính những điều ấy đã dạy tôi biết sống chậm lại, biết quý trọng hiện tại và yêu thương nhiều hơn.
Giờ đây, mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng chim hót bên hiên, nhìn nắng len qua tán lá, tôi thấy lòng mình bình yên. Hạnh phúc với tôi, giờ không còn là đích đến ở đâu xa, mà là hành trình đang đi, là mỗi phút giây được sống trọn trong hiện tại, được yêu thương và sẻ chia cùng người thân.
Tôi không còn đi tìm hạnh phúc nữa. Tôi chỉ muốn ngồi yên trên chuyến tàu của chính mình, nhìn ngắm cuộc đời qua khung cửa sổ, mỉm cười với những gì đã có, bởi tôi hiểu rằng: chuyến tàu cuộc đời đang đi, nếu có tình thương và lòng biết ơn, chính là chuyến tàu hạnh phúc nhất.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ranh giới của hiền thiện
Phật pháp và cuộc sốngTừ nhỏ, chúng ta thường được dạy phải hiền: hiền là nhịn, hiền là cười, hiền là nhường cho xong chuyện.
Học Phật để thương sâu
Phật pháp và cuộc sốngNhững ngày qua, nhìn miền Trung chìm trong biển nước mênh mông, nhà cửa ngập đến nóc, người dân co ro trên mái nhà vừa đói vừa lạnh chờ cứu hộ… thật sự đau lòng.
Chú nghé hiểu chuyện
Phật pháp và cuộc sốngGiữa đời sống còn nhiều lo toan, câu chuyện về lòng tốt của vợ chồng anh Nguyễn Văn Quảng (42 tuổi) và chị La Thị Thắng (38 tuổi), ở phường Bình Khê, tỉnh Quảng Ninh, cùng sự “hiểu chuyện” đến lạ kỳ của chú nghé mồ côi mang tên Mập, đã khiến nhiều người xúc động. Đây không chỉ là câu chuyện cưu mang một con vật bé nhỏ giữa núi rừng, đó còn là minh chứng cho sự tử tế giản dị, là thứ ánh sáng âm thầm mà bền bỉ của người nông dân chân chất.
Xem thêm















