Hai ba tháng Chạp, nghĩ về góc bếp trong nhà
"Đốt ngựa, đốt cò để tiễn ông Táo đi, nhưng tụi bây nhớ nha con, cái gì cái nhà nào giữ nóng chuyện bếp núc, nhà đó giữ được phước phần".

Bà Năm Gàu xóm mình mỗi năm cứ tới ngày hăm ba đưa Ông Táo là nguyên nhà náo nhiệt như mấy bữa sửa soạn đi miễu coi người ta múa bóng rỗi. Mới tờ mờ sáng, bả đã lụi cụi trong bếp, tay xách, tay bưng, miệng réo con cháu làm cho lẹ để cúng kịp giờ. Bả là người duy nhất còn giữ cái tục cúng “cò bay ngựa chạy” trong xóm, nghe bả nói truyền từ hồi nảo hồi nào.
Bà Năm kể, ngày xưa người Nam đâu có cúng cá chép như ngoài miền ngoài. “Đất này ai đi đâu cũng thấy cá, lấy chi mà linh thiêng - mà trong này người ta toàn là cá Rô, sao mấy ổng cưỡi được mà cúng?” Bà Năm vừa nói vừa phẩy tay, vẻ rất tự hào.
Thay vì cá, người ta làm con ngựa và con cò bằng giấy để đưa ông Táo về trời. Ngựa đi đường bộ, cò bay đường trời.
— Bây coi Ông Táo mình vậy mà ghê hông, đi hai ngả, có trễ chuyến nào cũng hổng lo.
Mình ngồi ngó Bà Năm xếp từng tờ giấy cúng mà lòng mê mẩn. Tờ con ngựa có cái đuôi quắn, cái con cò thì cánh giương như sắp bay, dòm sống động như thiệt. Xong xuôi, bả cẩn thận để ngựa với cò kế bình bông vạn thọ và mấy tờ giấy cúng đủ màu khác đặng xíu nữa đốt, thêm một dĩa kẹo thèo lèo bánh men, ba chè trôi nước với mấy chung rượu, chung nước nhỏ. Mình thấy ngồ ngộ liền vọt miệng hỏi:
— Ủa Bà Năm, sao mình lại đi cúng chè trôi nước mần chi dạ? Ông Táo ổng thích ăn chè hả?
Bả nháy mắt cười:
— Mấy ông Táo ổng hông có hảo ngọt, mà ăn chè là do bị con người mình ép ăn, cái miệng mấy ổng bả mới dẻo quẹo, kẹt hông nói được tiếng nào, cho khỏi tâu chuyện mình trái khoáy với ông Trời. Nhiều khi chuyện nhỏ xíu xiu mà bị méc cái phạt thì tội mình lắm, nên ráng cúng chè cái nào nó nhỏ nhỏ mấy ổng bỏ qua cho!
Nói tới đây, Bà Năm cười ha hả, tiếng cười làm sáng nguyên chái bếp ấm. Bà Năm nói người Nam mình tính giản tiện, cái gì cũng làm nhẹ nhàng mà vui. Không cầu kỳ, không nghiêm trang tới mức nặng nề.
— Chủ yếu là cái tâm cái lòng, cái nết mình sống, chứ cúng chi cho mà dữ thần rồi sống ác nhơn thì thánh thần nào ở không mà độ cho đặng.
Bà Năm trả lời gọn lỏn tỉnh queo.
Bữa đó, mình với thằng Sinh cháu bả đem “cò bay ngựa chạy” ra góc sân đốt. Lửa bốc lên hừng hực trong cái thau nhôm đen xì, tờ giấy đỏ cháy xoắn lại thành những ngọn tàn bay cao, thoáng chốc tan vô bầu trời lộng gió. Mình đứng kế ngó, tự dưng nghe Bà Năm thủ thỉ:
— "Đốt ngựa, đốt cò để tiễn ông Táo đi, nhưng tụi bây nhớ nha con, cái gì cái nhà nào giữ nóng chuyện bếp núc, nhà đó giữ được phước phần. Lửa nấu đồ này nọ hổng tắt, thì lòng người mình trong nhà này kia cũng hông lạnh hông nguội."
Mà mình sau này ngó nhiều bận, lửa tàn rồi, mà người trong nhà có khi cũng lặng lẽ hông ngó thấy, hông hay…
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Truyện ngắn: Bảy bước đến miền cực lạc
Phật pháp và cuộc sốngMùa an cư của giáo đoàn Siddhatta bình lặng giữa mùa sala hé nụ. Đoàn khất sĩ ngày thêm đông. Rừng sala như một lễ hội bắt đầu...
Xem thêm














