Hòa giải với chính mình

Cuộc đời, nếu nhìn lại, chẳng ai là không có những tiếc nuối. Tuổi trẻ ta mải miết đi tìm điều lớn lao, sợ hãi những khoảng lặng, sợ bị bỏ lại phía sau. Càng muốn chứng minh bản thân, càng thấy đời chông chênh.

Rồi một ngày, khi đi qua bao ồn ào, người ta mới nhận ra: bình yên thật ra không nằm ở những tiếng vỗ tay, mà nằm ở khả năng ngồi yên với chính mình, trong tĩnh lặng mà không thấy trống trải.

Khi còn trẻ, ta sợ cô đơn như sợ bóng tối. Luôn tìm kiếm sự náo nhiệt, luôn muốn có ai đó đồng hành, muốn đời mình phải thật rực rỡ. Nhưng đến tuổi trung niên, sau bao chuyến đi, bao nụ cười, bao lần hụt hẫng, mới hiểu: sự tĩnh lặng là món quà hiếm quý. Không phải ai cũng đủ dũng khí để sống chậm, để đối diện với lòng mình, để nghe rõ tiếng thở dài của chính bản thân.

Đời người chẳng cần phải hoàn hảo. Hoàn hảo là thứ ảo tưởng khiến ta đánh mất tự do. Thật ra, khi dám chấp nhận sự ngu dốt, tầm thường, yếu đuối của bản thân, ta mới bắt đầu chạm đến trí tuệ.

Khi cho phép mình sai, ta học được cách bao dung. Khi chấp nhận mình kiệt sức, ta mới học cách nghỉ ngơi. Khi mang theo tiếc nuối mà vẫn nở nụ cười, đó chính là dấu hiệu của sự trưởng thành.

Hòa giải với chính mình 1

Nửa đời người đi qua, ta không còn muốn tranh biện đúng sai quá nhiều, không còn cần phải chứng tỏ bản thân hiểu biết hay tài giỏi. Ta chỉ muốn giữ lại những gì đáng giá - đôi khi là một tấm lòng tử tế, một ánh nhìn cảm thông, một lời nói ấm áp. Bởi càng trải đời, càng thấy rằng những điều đơn giản lại là thứ khó giữ nhất: sự an nhiên trong tâm, lòng chân thành trong đối nhân xử thế, và niềm tin nhỏ nhoi rằng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn.

Thế giới ngoài kia vẫn ồn ào, gió vẫn se lạnh, con người vẫn bon chen. Nhưng nếu trong lòng ta có một chốn bình yên, thì dù ngoài kia bão tố, ta vẫn đủ ấm để đi tiếp. Học cách hòa giải với chính mình không phải là đầu hàng, mà là biết cách sống nhẹ hơn - không trách mình vì những điều chưa trọn, không dằn vặt vì những gì đã qua, không so sánh với ai.

Bước sang nửa đời sau, điều quý giá nhất không còn là những điều ta đạt được, mà là tâm thế khi ta nhìn lại: có còn sân si, có còn oán trách, hay đã đủ bao dung để mỉm cười với chính mình của hôm qua. Ta nhận ra rằng những tổn thương từng mang đến đêm dài mất ngủ lại chính là bài học giúp ta kiên cường hơn. Những mất mát, đôi khi, lại là món quà để ta biết trân quý những gì còn lại.

Vì thế, nửa đời sau, không cần mong cầu gì khác - chỉ mong giữ được một trái tim lặng lẽ mà sáng trong. Cất giữ cẩn thận những điều đáng giá, và cả những tiếc nuối. Để mỗi khi nhìn lại, ta không tự trách, mà chỉ mỉm cười: “Mình đã sống hết lòng”.

Mong rằng ai rồi cũng học được cách buông bỏ lo âu, hòa giải với bản thể không hoàn hảo của mình - để có thể ôm lấy chính mình một cách trọn vẹn nhất. Bởi chỉ khi ta thôi tìm kiếm sự hoàn hảo, ta mới thật sự chạm đến một bản thể hoàn chỉnh.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Kiếp mộng

Phật pháp và cuộc sống 21:00 23/12/2025

Có phải khổ đau là phép thử/ Cho ai còn đủ sức thương người/Hay chỉ là vòng quay lặp lại/ Giữa sinh – diệt của luân hồi?

Trăng soi mây bạc

Phật pháp và cuộc sống 18:57 23/12/2025

Mây trắng rồi tan mất/ Trăng vẫn còn nơi đây/ Tựa như điều chân thật/ Không đổi dời tháng ngày...

Cho nhiều đã khó, cho đều còn khó hơn

Phật pháp và cuộc sống 18:33 23/12/2025

Trong bố thí, người ta thường nghĩ rằng cái khó nằm ở chỗ cho nhiều. Cho nhiều tiền, nhiều vật chất, nhiều công sức - điều đó đòi hỏi khả năng, điều kiện và cả sự dấn thân. Nhưng thực ra, có một cái khó khác tinh tế hơn, thầm lặng hơn, mà nếu không để ý, ta rất dễ bỏ qua: đó là cho đều.

Bắc Ninh: Lễ Hằng thuận tại chùa Hưng Sơn

Phật pháp và cuộc sống 18:04 23/12/2025

Sáng 23/12, tại chùa Hưng Sơn (chùa Diềm), phường Kinh Bắc, tỉnh Bắc Ninh, đã trang nghiêm diễn ra lễ Hằng thuận cho đôi Phật tử: tân lang Nguyễn Nam Huy (pháp danh Phúc Hoàng) và tân nương Lê Phương Thảo (pháp danh Diệu Hiền).

Xem thêm