Hòa giải với chính mình
Cuộc đời, nếu nhìn lại, chẳng ai là không có những tiếc nuối. Tuổi trẻ ta mải miết đi tìm điều lớn lao, sợ hãi những khoảng lặng, sợ bị bỏ lại phía sau. Càng muốn chứng minh bản thân, càng thấy đời chông chênh.
Rồi một ngày, khi đi qua bao ồn ào, người ta mới nhận ra: bình yên thật ra không nằm ở những tiếng vỗ tay, mà nằm ở khả năng ngồi yên với chính mình, trong tĩnh lặng mà không thấy trống trải.
Khi còn trẻ, ta sợ cô đơn như sợ bóng tối. Luôn tìm kiếm sự náo nhiệt, luôn muốn có ai đó đồng hành, muốn đời mình phải thật rực rỡ. Nhưng đến tuổi trung niên, sau bao chuyến đi, bao nụ cười, bao lần hụt hẫng, mới hiểu: sự tĩnh lặng là món quà hiếm quý. Không phải ai cũng đủ dũng khí để sống chậm, để đối diện với lòng mình, để nghe rõ tiếng thở dài của chính bản thân.
Đời người chẳng cần phải hoàn hảo. Hoàn hảo là thứ ảo tưởng khiến ta đánh mất tự do. Thật ra, khi dám chấp nhận sự ngu dốt, tầm thường, yếu đuối của bản thân, ta mới bắt đầu chạm đến trí tuệ.
Khi cho phép mình sai, ta học được cách bao dung. Khi chấp nhận mình kiệt sức, ta mới học cách nghỉ ngơi. Khi mang theo tiếc nuối mà vẫn nở nụ cười, đó chính là dấu hiệu của sự trưởng thành.

Nửa đời người đi qua, ta không còn muốn tranh biện đúng sai quá nhiều, không còn cần phải chứng tỏ bản thân hiểu biết hay tài giỏi. Ta chỉ muốn giữ lại những gì đáng giá - đôi khi là một tấm lòng tử tế, một ánh nhìn cảm thông, một lời nói ấm áp. Bởi càng trải đời, càng thấy rằng những điều đơn giản lại là thứ khó giữ nhất: sự an nhiên trong tâm, lòng chân thành trong đối nhân xử thế, và niềm tin nhỏ nhoi rằng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn.
Thế giới ngoài kia vẫn ồn ào, gió vẫn se lạnh, con người vẫn bon chen. Nhưng nếu trong lòng ta có một chốn bình yên, thì dù ngoài kia bão tố, ta vẫn đủ ấm để đi tiếp. Học cách hòa giải với chính mình không phải là đầu hàng, mà là biết cách sống nhẹ hơn - không trách mình vì những điều chưa trọn, không dằn vặt vì những gì đã qua, không so sánh với ai.
Bước sang nửa đời sau, điều quý giá nhất không còn là những điều ta đạt được, mà là tâm thế khi ta nhìn lại: có còn sân si, có còn oán trách, hay đã đủ bao dung để mỉm cười với chính mình của hôm qua. Ta nhận ra rằng những tổn thương từng mang đến đêm dài mất ngủ lại chính là bài học giúp ta kiên cường hơn. Những mất mát, đôi khi, lại là món quà để ta biết trân quý những gì còn lại.
Vì thế, nửa đời sau, không cần mong cầu gì khác - chỉ mong giữ được một trái tim lặng lẽ mà sáng trong. Cất giữ cẩn thận những điều đáng giá, và cả những tiếc nuối. Để mỗi khi nhìn lại, ta không tự trách, mà chỉ mỉm cười: “Mình đã sống hết lòng”.
Mong rằng ai rồi cũng học được cách buông bỏ lo âu, hòa giải với bản thể không hoàn hảo của mình - để có thể ôm lấy chính mình một cách trọn vẹn nhất. Bởi chỉ khi ta thôi tìm kiếm sự hoàn hảo, ta mới thật sự chạm đến một bản thể hoàn chỉnh.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Phật pháp và cuộc sốngNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Chuyện đời khó nói
Phật pháp và cuộc sốngTôi có một cô bạn ở Huế, thường xuyên đi làm từ thiện tại các nhà thương, các trại khuyết tật, trại mù và trao học bổng cho học sinh nghèo ở những vùng xa thành phố. Bất cứ lúc nào, ở đâu cần đến, nếu có thể, cô đều có mặt.
Nghĩ về những người Thầy
Phật pháp và cuộc sốngXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Xem thêm














