STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Vụ việc người cha ôm hai con nhỏ nhảy cầu sông Lam (tỉnh Nghệ An) khiến dư luận cả nước lặng người.
Không ai có thể hình dung nổi, giữa cuộc sống hiện đại, lại có người cha lựa chọn cái chết bi thương đến vậy, mang theo cả hai sinh linh bé bỏng - những đứa con chưa kịp hiểu thế nào là nỗi đau. Hơn hai ngày tìm kiếm, lực lượng cứu hộ đã tìm thấy thi thể hai bé gái trong bộ đồng phục học sinh, khép lại hành trình đầy nước mắt, nhưng mở ra một câu hỏi nhức nhối hơn: vì sao những bi kịch như thế vẫn xảy ra, và ta phải nhìn nhận nó như thế nào, dưới ánh sáng của Phật pháp?

Trong giáo lý nhà Phật, không có nỗi khổ nào là không thể chuyển hóa, chỉ là con người - trong cơn tuyệt vọng - đã không còn thấy đường. Khi tâm bị phiền não, sầu bi và chấp ngã che mờ, ta không còn nhìn thấy ánh sáng của chánh niệm. Cái chết khi ấy không còn là một quyết định lý trí, mà là sự bế tắc của vô minh. Người cha trong câu chuyện kia, có thể đã quá khổ đau, quá cô đơn, quá tuyệt vọng trước áp lực gia đình, kinh tế hay tình cảm. Nhưng khi không còn chỗ dựa tinh thần, tâm sân hận hoặc tuyệt vọng bùng lên, họ dễ rơi vào ý nghĩ sai lầm rằng: chết là hết, chết là giải thoát.
Phật dạy, cái chết không chấm dứt khổ đau, mà chỉ là cánh cửa mở sang một kiếp sống khác, nơi tâm thức tiếp tục mang theo nghiệp quả. Tự sát không xóa được nghiệp, mà còn tạo thêm nghiệp - nghiệp của sát sinh, của oán hận, của vô minh. Đau đớn hơn, người cha ấy không chỉ tự kết thúc mạng sống mình, mà còn tước đoạt cơ hội sống của hai đứa trẻ vô tội. Dưới góc nhìn Phật giáo, đó là một tội lỗi rất nặng, vì giết người là phạm giới, mà giết con - sinh linh do chính mình sinh ra - là phạm vào nhân duyên sâu nhất của đời người.
Không ai có quyền phán xét người đã khuất, nhưng cái chết ấy là hồi chuông cảnh tỉnh cho xã hội hôm nay: chúng ta đang sống trong một thời đại mà con người cô đơn hơn bao giờ hết, dù quanh mình đầy rẫy người, dù mạng xã hội luôn sáng đèn. Người ta nói chuyện nhiều, chia sẻ nhiều, nhưng ít thật sự lắng nghe. Có bao nhiêu người đang chịu đựng khổ đau trong im lặng, chỉ vì không ai để nương tựa, không ai đủ bình tâm để nghe họ nói một lời thật lòng?
Nhà thiền quan niệm, “Khổ không phải để trốn chạy, mà để hiểu”. Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng dạy cách "ngồi chơi với nỗi buồn", mời các khó, khổ lên để quán chiếu, làm việc với nó một cách nghiêm túc, đầy yêu thương, tỉnh thức. Thực sự, chỉ khi hiểu được bản chất của khổ, ta mới có thể vượt qua nó. Nhưng để một người đang tuyệt vọng có thể hiểu được, họ cần có người soi sáng, chỉ đường - như ngọn đèn của Phật pháp giữa đêm tối của tâm. Nếu người cha kia có ai đó để chia sẻ, có nơi để trút nỗi niềm, có một vị thầy, một người bạn, hay chỉ đơn giản là một người chịu ngồi lắng nghe, có lẽ bi kịch ấy đã không xảy ra.
Trong thời gian gần đây, nhiều vụ việc tương tự xảy ra: người mẹ ôm con nhảy sông, người cha đưa cả gia đình tìm đến cái chết. Những câu chuyện ấy đều để lại chung một dấu hỏi: chúng ta đã làm gì cho những người đang khổ? Họ không cần những lời khuyên sáo rỗng, không cần sự thương hại, họ cần được thấu hiểu. Xã hội phát triển, nhưng đời sống tinh thần lại cạn kiệt. Người ta có thể chia sẻ một bức ảnh buồn trên mạng, nhưng không dám chia sẻ nỗi buồn thật. Và khi không ai lắng nghe, nỗi khổ sẽ lớn dần, đến lúc bùng nổ, có thể thành bi kịch.
Phật giáo nhìn con người trong mối tương duyên - không ai sống một mình, cũng không ai khổ một mình. Mỗi người đều có liên hệ nhân quả với người khác. Vì vậy, khi ai đó khổ, đó không chỉ là việc riêng của họ, mà là tiếng chuông cảnh tỉnh cho cả cộng đồng. Nếu mỗi người biết nhìn lại, biết quan tâm, biết lắng nghe và dang tay ra đúng lúc, thì nhiều sinh mạng có thể đã được giữ lại.
Phật dạy: “Khi tâm sân hận khởi lên, người trí biết dừng lại; khi tâm tuyệt vọng khởi lên, người trí biết quay vào trong”. Tất cả khổ đau đều do tâm sinh. Nhưng khi tâm được soi sáng bởi chánh niệm, ta sẽ thấy rằng mọi khổ đau đều có nguyên nhân, và đều có thể chuyển hóa. Trong những hoàn cảnh tưởng như không còn lối thoát, thiền, niệm Phật, hơi thở chánh niệm, hoặc chỉ một phút dừng lại quan sát tâm - cũng có thể cứu người ta khỏi vực sâu.
Người cha ấy đã không thể dừng lại. Nhưng chúng ta - những người còn sống - có thể học từ nỗi đau ấy. Đó chính là học cách nhận ra dấu hiệu của khổ trong người khác: ánh mắt lạc thần, lời nói chán chường, cử chỉ mệt mỏi. Hãy hỏi han, đừng ngại ngần. Đôi khi chỉ một lời an ủi, một tin nhắn hỏi thăm, một lần đến thăm nhà, cũng có thể níu giữ ai đó khỏi ranh giới sinh tử.
Cũng cần nhìn lại trách nhiệm của truyền thông và cộng đồng mạng. Khi bi kịch xảy ra, thay vì phán xét, đổ lỗi, hoặc lan truyền hình ảnh tang thương, hãy chọn cách im lặng trong từ bi, cầu nguyện và rút ra bài học. Mỗi dòng bình luận cay nghiệt là một mũi dao xoáy thêm vào vết thương người ở lại. Người thân của nạn nhân, nhất là người mẹ trong vụ việc này, đang phải đối diện với mất mát không gì bù đắp được. Thay vì lên án, hãy nguyện lòng chia sẻ.
Dưới góc nhìn của Phật giáo, cái chết không phải là kết thúc, mà là sự tiếp nối của nghiệp. Nhưng nghiệp có thể chuyển, nếu có tâm lành và hành thiện. Chúng ta có thể hồi hướng công đức, tụng kinh cầu siêu cho ba cha con, mong cho các hương linh "uẩn tử" sớm lìa khổ, được siêu sinh về cảnh giới an lành. Nhưng điều quan trọng hơn, là chuyển hóa nỗi đau thành hành động, bằng cách gieo thêm hạt giống hiểu biết và lòng từ bi trong cuộc sống này.
Không ai cứu được ta ngoài chính ta. Nhưng để một người tự cứu mình, họ cần thấy ánh sáng. Phật pháp là một trong ánh sáng ấy - không phải là phép mầu, mà là con đường của trí tuệ và tỉnh thức. Khi hiểu được vô thường, ta không còn bám chấp. Khi hiểu nhân quả, ta biết mọi khổ đau đều có căn nguyên, và khi gieo nhân lành, quả khổ sẽ dần vơi.
Câu chuyện người cha ôm con nhảy cầu không chỉ là một vụ việc đau lòng, mà là tấm gương phản chiếu xã hội hôm nay - nơi vật chất đủ đầy nhưng tinh thần đói khát. Để không còn những bi kịch tương tự, không chỉ cần sự vào cuộc của chính quyền, nhà trường, mà cần sự tỉnh thức của mỗi người. Bởi nếu mỗi chúng ta biết dừng lại, biết lắng nghe và biết thương - đúng nghĩa của lòng từ bi - thì sẽ có ít đi những người tìm đến cái chết, và nhiều hơn những người tìm lại được chính mình.
Không ai có thể lấy cái chết để hóa giải nỗi đau. Chỉ có hiểu và thương mới là con đường thật sự giúp con người vượt qua khổ đau và trở lại với sự sống. Và đó chính là điều Phật dạy - từ hơn 2.500 năm trước - vẫn còn nguyên giá trị trong từng giọt nước mắt hôm nay.
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Một buổi chiều khi tôi tạm dừng bài giảng lúc giải lao, màn hình máy tính của tôi hiện lên một tin nhắn chia sẻ của em tôi về một cô giáo ở quê nhà.
Dẫu thân bì quyện, không nhận được bằng Tuyên dương nhưng tâm của thầy thì công đức đã tròn mãn...
Có những khoảnh khắc, giữa những ồn ào của đời sống và những bất an của kiếp người, ta bất ngờ chứng kiến sự xuất hiện của những Bồ-tát không mang y áo, không ngồi trên pháp tòa, không thuyết giảng một lời.
Đã hơn ba năm kể từ khi thành phố bước qua những ngày tang thương nhất trong lịch sử. Nhưng sáng nay, khi nghĩ về “Đài tưởng niệm nạn nhân COVID-19” - công trình sắp được dựng lên giữa lòng TP.HCM, tim tôi lại nhói lên một nhịp thật sâu.
Mỗi con người đều có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Sáu căn này tiếp xúc với sáu cảnh - sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp - tạo thành sáu thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức.
Chiều tối 8/11, dư luận đều nhận định, có phép mầu khi hay tin cả 3 người dân đặc khu Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi) trôi dạt trên biển trong bão Kalmaegi (bão số 13) đều đã được cứu sống.
Mấy ngày gần đây, mạng xã hội lại râm ran chuyện Vietnam Airlines thông báo, từ ngày 3/11/2025 sẽ thu phí hành lý xách tay quá cước ngay tại cửa ra máy bay - tương tự chính sách đang áp dụng tại Vietjet Air.
Đầu tháng 11 năm 1999, tôi cùng với gia đình và một học trò của tôi leo lên trần la-phông thấp tối của ngôi nhà hơn năm chục năm tuổi.