“Minh cô đơn” và bài học thi ân không cầu báo

Những ngày này, mạng xã hội lại “dậy sóng” với cái tên “Minh cô đơn”. Một con người bình thường giữa bao phận đời, nhưng trái tim ông lại đặc biệt - một trái tim không biên giới.

Chính vì vậy, câu chuyện về ông trở thành minh chứng sống động cho tư tưởng Phật giáo về từ bi, về luật nhân quả công bằng: ai cứ sống tốt, làm điều thiện, ắt có ngày tử tế và an lành sẽ đến.

“Minh cô đơn” và bài học thi ân không cầu báo 1
Ông “Minh cô đơn” hành nghề sửa xe ở Làng đại học (TP.HCM).

Ông Minh vốn được sinh viên Làng đại học Thủ Đức (TP.HCM) quen gọi là “hiệp sĩ của Làng”. Gần 30 năm nay, ông âm thầm vá xe, chở đồ miễn phí, thậm chí không ngại xả thân truy bắt cướp để bảo vệ sinh viên và người dân.

Cuộc đời ông tròn một con số 0: không quê quán, không giấy tờ tùy thân, không người thân thích, không biết chữ. Ông chỉ biết mình sinh năm 1962, mồ côi từ nhỏ, mẹ nuôi qua đời khi ông mới chín tuổi. Từ đó, ông một thân một mình sống giữa đất Sài thành, trú ngụ gần trạm Hồ Đá. Chiếc chòi nhỏ và chiếc xe ba gác cũ kỹ trở thành mái nhà duy nhất của ông suốt mấy chục năm qua.

Nhưng giữa cuộc sống mưu sinh khắc nghiệt, ông không chọn khép lòng. Với ông, giúp được ai điều gì cũng là một niềm vui. Sinh viên nghèo, công nhân xa xứ khi thủng bánh, hết xăng, hay gặp chuyện chẳng lành đều biết tìm đến ông. Dụng cụ của ông chỉ là vài ống bơm, ruột xe, vỏ xe, nhưng lòng ông rộng như trời.

Ông nói: “Sinh viên không có nhiều tiền, tôi giúp được cái vỏ, cái ruột thì giúp, coi như san sẻ phần nào khó khăn”. Năm 2020, khi bị mất xe ba gác - phương tiện duy nhất để mưu sinh - ông được cộng đồng hỗ trợ mua xe mới cùng 17 triệu đồng. Thay vì giữ lại, ông đem số tiền ấy tặng ba chiếc xe máy cũ cho sinh viên khó khăn.

Với triết lý “thi ân không cầu báo”, ông đã sống đúng như lời Đức Phật dạy. Đời người tưởng chừng lặng lẽ, nhưng chính cộng đồng đã không để ông thật sự “cô đơn”. Khi ông lâm bệnh nặng, phải nhập viện trong tình trạng suy tim, gan tổn thương, hàng ngàn người đã chung tay giúp đỡ. Chỉ trong ít ngày, tài khoản thiện nguyện đã tiếp nhận hơn một tỷ đồng. Toàn bộ số tiền được bàn giao tận tay ông. Trước chồng tiền dày cộp, ông chỉ xin giữ lại 20 triệu đồng: sửa xe ba gác để kịp thực hiện chuyến chở miễn phí sinh viên như lời đã hứa, và chia sẻ cho vài phận đời nghèo khó khác. Phần còn lại, ông gửi ngân hàng, chờ ngày có căn cước công dân để định danh.

Cổ đức dạy: “Giữ tâm thiện, chẳng cần cầu báo”. Ông Minh chính là hiện thân của bài học ấy. Ông cho đi không toan tính, nhưng lại nhận về tình thương và sự quan tâm lớn lao từ cộng đồng. Sự tử tế mà ông gieo suốt bao năm nay đã trở thành hạt giống lành, nảy mầm thành hoa trái ngọt trong lúc ông cần nhất.

Trong guồng quay đầy xô bồ hôm nay, câu chuyện về “Minh cô đơn” như một lời nhắc nhở. Rằng cuộc đời vẫn còn đó những người chọn sống bằng tấm lòng, lấy niềm vui của người khác làm hạnh phúc của mình. Và rằng, làm điều thiện không phải là những hành động lớn lao, mà chỉ cần một trái tim biết sẻ chia.

Ông Minh không còn “cô đơn” như biệt danh. Ông đã có hàng vạn tấm lòng bên cạnh, tiếp sức cho ông vượt qua bệnh tật. Quan trọng hơn, ông đã để lại cho xã hội một di sản tinh thần quý giá: bài học về thi ân không cầu báo, về cách gieo yêu thương để nhân lên gặt hái yêu thương.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Niềm vui từ một chén trà

Phật pháp và cuộc sống 16:22 21/11/2025

Anh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.

Không thể nghĩ bàn

Phật pháp và cuộc sống 16:02 21/11/2025

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.

Đồng niên huynh đệ

Phật pháp và cuộc sống 12:21 21/11/2025

Từ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.

Truyện ngắn: Bảy bước đến miền cực lạc

Phật pháp và cuộc sống 11:19 21/11/2025

Mùa an cư của giáo đoàn Siddhatta bình lặng giữa mùa sala hé nụ. Đoàn khất sĩ ngày thêm đông. Rừng sala như một lễ hội bắt đầu...

Xem thêm