Mong người trao nhau một chút dịu dàng được không?
Mình mong đời này biết thương người già như thương một mùa cây cỗi, khô cằn mà gốc rễ vẫn cắm sâu trong đất, níu lại cả trăm năm giông gió.
Thương cái dáng ngoại lom khom, chầm chậm bước qua sân như đang dò tìm thời gian đã rơi rớt đâu đó. Thương nội hay ngồi bó gối, hai bàn tay khô ráp mà vẫn siêng năng lần chuỗi, miệng lẩm bẩm những lời nguyện cầu không đầu không cuối.
Ông bà hay quên, nhưng sao mắt cứ nhìn hoài về phía song cửa. Như thể, trong cái quên đó, ông bà nhớ được một chuyện: con người ta luôn phải quay về.
Mình mong đời thôi hà khắc với má, với ba, với những con người chưa từng cho phép mình dừng lại.
Ba cầm cuốc bước đi, bóng lưng sụp xuống như muốn gánh cả bờ ruộng, gánh luôn cái ngày mai của con. Má nấu nồi canh, tay đảo miết một mớ lo toan, mâm cơm nào cũng ráng làm vừa miệng từng đứa, mà mặn nhạt trong lòng ai hay.
Mình mong đời dịu dàng, để má được cười lớn như hồi má còn con gái, để ba được ngồi thở dài mà hổng chưng hửng lúc lỡ bị ai hiếu kỳ tạt ngang hỏi “Có gì đâu mà buồn?”.
Còn tụi mình, mình mong đời đừng quá khắt khe. Tụi mình như mấy con chim sẻ chưa đủ lông, bay chưa xa đã thấm cái mỏi của gió ngược.
Đứa cười, đứa khóc, đứa muốn bỏ hết mà đi.
Thi thoảng tụi mình lầm bầm “Tui chịu hết nổi rồi”, nhưng vẫn cố mà đứng dậy, cột lại đôi giày lỏng dây.
Mình mong, mỗi lần tụi mình vấp té, đời đừng ngó bằng cái ánh mắt “Đã nói rồi mà”, mà chỉ nhẹ hều hỏi han: “Con té có đau lắm hông?”.
Mình mong đời này, dù lạnh lẽo cách mấy, vẫn còn chút nắng để hong khô.
Dịu dàng, để khi bước qua bên kia cõi, người ta vẫn nghe đời kêu tên mình bằng một cái giọng thiệt ấm êm.
Dịu dàng, để mỗi bước chân xa, người ta vẫn thấy mình được níu kéo ở lại bằng một sợi thương nhớ.
Dịu dàng, để nước mắt có rơi rớt xuống đất cũng hóa mềm những vết chai sạn.
Dịu dàng, để không ai đi qua đời ai mà còn thấy lòng mình bỏ ngỏ.
Dịu dàng, để những nỗi đau, khi đụng vô nhau, cũng biết dịu đi một xíu.
Dịu dàng, để khi chào nhau lần cuối, người ta chỉ thấy trong mắt nhau là mùa xuân mãi mãi.
và
Dịu dàng, để sau tất cả, người ta vẫn đụng tới được cái mùa xuân, ở tận trong nhau...
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Mong người trao nhau một chút dịu dàng được không?
Sống an vui 18:44 28/12/2024Mình mong đời này biết thương người già như thương một mùa cây cỗi, khô cằn mà gốc rễ vẫn cắm sâu trong đất, níu lại cả trăm năm giông gió.
Hiểu được gốc rễ của những khó khăn cũng là cách ta phá kén
Sống an vui 17:00 28/12/2024Tưới tẩm những hạt giống trong tâm không chỉ là nuôi dưỡng tài năng, tình thương và hạnh phúc, mà còn là chăm sóc cả những nỗi đau. Khi ta học cách nhìn nhận và chuyển hóa khổ đau, khu vườn tâm hồn của ta sẽ trở nên đẹp hơn.
Tâm bình, đời an
Sống an vui 11:30 28/12/2024Mỗi ngày, chúng ta đều bước đi giữa vô vàn duyên cảnh. Có những điều đến thật êm ả như làn gió xuân thoảng qua, nhưng cũng có khi những biến động bất ngờ cuộn dâng như cơn bão lớn.
Lập chí kiên cường, sống đời tự lập
Sống an vui 07:45 28/12/2024Trong cuộc sống thường ngày, dù bên cạnh có nơi nương tựa hay không, dù đang thuận lợi hay khó khăn, cũng nên lập chí kiên cường, sống đời tự lập.
Xem thêm