Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ bảy, 14/08/2021, 07:06 AM

Một trải nghiệm cận tử

Không phải tất cả thông tin tôi có được về trải nghiệm cái chết đều đến từ thôi miên. Thỉnh thoảng mọi người nói với tôi về trải nghiệm cận tử (NDE’S) mà họ đã từng trải qua.

Chương I: Trải nghiệm cái chết

Chương II: Những người chào đón

Thuật ngữ này đã được phổ biến bởi nghiên cứu của Tiến sĩ Raymond Moody và Tiến sĩ Kubler-Ross. Các nghiên cứu này đề cập đến những sự kiện mà mọi người nhớ đến khi họ đã chết theo đúng nghĩa đen và vượt qua ngưỡng cửa sang bên kia thế giới, và được đưa trở lại thế giới của chúng ta để sống lại nhờ những tiến bộ của khoa học. Những câu chuyện mà mọi người đã kể lại cho tôi tuân theo những hình mẫu mà các nhà nghiên cứu khác đã khám phá ra. Chúng cũng tương tự như những thông tin mà tôi đã tìm ra trong công việc của mình, ngoại trừ việc những người này quay trở lại thế giới để tường thuật lại những trải nghiệm của họ, trong khi những câu chuyện của tôi thì vẫn ở trong cõi linh hồn cho đến khi họ đầu thai vào cuộc đời hiện tại. Đối tượng nghiên cứu của tôi đem theo ký ức nhưng bị chôn vùi sâu trong tiềm thức của họ và chỉ có thể được giải phóng bằng phương pháp thôi miên hồi quy.

Trải nghiệm cận tử là một trong những vấn đề khiến giới khoa học thực nghiệm phải đau đầu. Bởi liên quan mật thiết đến câu hỏi chết có phải là hết.

Trải nghiệm cận tử là một trong những vấn đề khiến giới khoa học thực nghiệm phải đau đầu. Bởi liên quan mật thiết đến câu hỏi chết có phải là hết.

Trường hợp mà tôi sẽ tường thuật mang nhiều hình mẫu cổ điển. Một người bạn đã giới thiệu tôi với Meg bằng cách nói rằng cô ấy có một câu chuyện đáng để kể cho tôi nghe. Meg đã không nói về trải nghiệm này với nhiều người vì cô ấy sợ bị chê cười. Đó là một trải nghiệm rất riêng tư và cá nhân, cô ấy cảm thấy nhiều người sẽ không thể hiểu được tầm quan trọng của việc này như cô ấy nghĩ. Nó đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi. Meg đã không còn như trước, và cô ấy sẽ không bao giờ giống như thế nữa. Cô ấy tin rằng đó là lý do để cô được phép giữ lại ký ức này. Nó là một món quà mà cô có thể nghĩ về khi cô gặp những trường hợp do dự và căng thẳng. Cô giải thích rằng thôi miên sẽ không cần thiết để có thể khôi phục ký ức từ tiềm thức của cô, vì nó đã mãi mãi in sâu trong tâm trí cô. Cô có thể nhớ mơ hồ trong một vài chi tiết nhưng cô biết cô sẽ không bao giờ có thể quên được và không ai có thể thuyết phục cô rằng chuyện đó chưa từng xảy ra. Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời cô. Meg là một phụ nữ tầm tuổi cuối 40, đã kết hôn và có vài đứa con. Cô chưa từng đọc bất kỳ điều gì về NDE’S và chắc chắn chưa từng tiếp xúc với những tài liệu mà tôi nghiên cứu. Cô có một cuộc sống năng động với nhiều sở thích nhưng từ lúc sự kiện này xảy ra thì mọi chuyện đã trở nên quan trọng hơn nhiều. Nó tiếp tục điểm tô cho mọi việc xảy ra trong cuộc đời của cô.

Chúng tôi gặp tại nhà của một người bạn vì chúng tôi có thể có được không gian riêng tư tại đây, và Meg ngồi vào một chiếc ghế thoải mái để kể lại câu chuyện của mình cùng với máy ghi âm. Tôi bị ấn tượng về cô ấy vì sự chuẩn xác và cách mà cô ấy cẩn thận để không làm sai thông tin dưới bất kỳ hình thức nào. Cô cảm thấy cần phải nói lại một cách chính xác và cô ấy nhớ mọi thứ rất chi tiết. Meg đồng ý cho phép tôi xuất bản câu chuyện với điều kiện tôi phải giấu tên cô ấy.

Đây là những gì đã xảy ra, theo lời kể của cô ấy:

Chuyện xảy ra khi tôi có một cuộc phẫu thuật vào 10 năm trước, năm 1978. Tôi định mở một tiệm sách vào tháng Sáu, nhưng tình cờ khi đi kiểm tra định kỳ, người ta tìm thấy một vấn đề ở phổi của tôi. Họ không thể xác định đó là ung thư hay chỉ là một cục u lành tính, nên họ tiến hành phẫu thuật. Phải nói rằng trước khi đi vào, trực giác của tôi không cảm thấy là mình bị ung thư, nhưng tôi cũng không thấy khả quan về cuộc phẫu thuật này. Tôi không có rung động tốt về điều đó. Đó là cách duy nhất tôi có thể mô tả về nó.

Tôi có một tuổi thơ trôi qua bình thường. Tôi đã đến nhiều nhà thờ khác nhau và rồi không đi nhà thờ nữa. Có đủ loại: Congregational, Lutheran, vân vân. Khi chúng tôi chuyển ra nước ngoài, tôi đã cùng với người hàng xóm bên nhà đi nhà thờ Baptist. Nhưng tôi đã không được nuôi nấng với một nền tảng tôn giáo chính thống. Thực tế là tôi có một nền tảng Cơ đốc giáo lỏng lẻo và tôi không quen đi nhà thờ nhiều. Khi kết hôn, tôi đã đi nhà thờ nơi chồng tôi hay đi, đó là một nhà thờ Episcopal. Lần nữa, đó cũng lại là một kiểu rất lỏng lẻo và được duy trì như vậy cho đến nay. Đôi khi tôi đã đi đến kết luận rằng tôi là một người duy vật và thậm chí có thể là một người vô thần. Nhưng vì thói quen thời thơ ấu mà tôi không dám trở thành một người vô thần hoàn toàn. Chỉ để phòng trường hợp. (Cô ấy cười). 

Tôi muốn bà biết xuất phát điểm của tôi khi tôi nằm trong bệnh viện vào đêm trước ngày phẫu thuật. Tôi thực sự bị thuyết phục rằng tôi có thể sẽ không sống sót. Tôi đã nói những gì tôi nghĩ là lời cầu nguyện cuối cùng. Tôi thì thầm vào thứ mà tôi gọi là bóng tối, “Con không biết liệu Người có ở đó hay không nhưng nếu có thì đây là điều tốt nhất con có thể làm”. Và tôi đã cố gắng nghĩ lại về mọi thứ, để xem về mặt tinh thần, tôi có còn điều gì chưa hoàn thành không. Sau đó, tôi nói, “Con không thực sự nghĩ rằng Người đang ở đó, nhưng nếu có, con thực sự cần một số sự giúp đỡ”. Tôi đã đi đến chỗ bức tường. “Con xin lỗi con không thể có niềm tin lớn hơn, nhưng thành thật mà nói đây là điều tốt nhất, trong những toan tính cuối cùng mà con có thể làm được.”

Trải nghiệm cận tử của con người

Dù sao thì, tôi đã vượt qua cuộc phẫu thuật tốt đẹp, nhưng tôi cảm thấy đau như chết. Tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là tôi đã rất đau và lần tiếp theo sẽ là khi nào. Tôi nghĩ đến tất cả những điều này bởi vì tôi nghĩ tôi phải thành thật. Tôi đã trôi dạt vào và ra, và tôi đã được bác sĩ kê cho Demerol. Những người không tin lắm có thể nói rằng, “Chà, cô ấy đã dùng thuốc giảm đau”. Không quan trọng. Những người hoài nghi luôn sẽ nói những gì họ hoài nghi. Vào khoảng ngày thứ ba ở phòng chăm sóc đặc biệt, tôi ngủ thiếp đi. Đột nhiên tôi đi xuống một hẻm núi rất dài và tối. Tôi cảm thấy rất, rất ấm và rất, rất an toàn, nhưng đó là một hẻm núi tối nhất mà tôi từng thấy. Những bức tường núi kia dường như rất xa, rồi chúng đột nhiên lại có vẻ rất gần. Rồi một lúc, tôi nhìn thấy những bức tường núi này và thay vì toàn màu đen thì chúng lại gần như xuất hiện màu cam với những ánh sáng tối nhấp nháy. Có gì đó liên quan đến những linh hồn nhưng tôi không nhớ đó là gì. Nhưng đó là một cảm giác rất ấm áp và an toàn.

Tôi đi xuống hẻm núi và tôi thấy một nơi sương mù dày đặc ngay phía trước. Và khi tôi nhìn thấy nó, tôi có thể thấy rằng có một thứ như hàng rào đá đang chắn toàn bộ lối vào hẻm núi này. Tôi không thể đi tiếp nhưng có đủ chỗ để đứng chen chúc quanh đó. Sương mù ở khắp nơi.

Và rồi tôi thấy có những người đang đứng đó. Có hai người đàn ông, và một bóng người khác. Đột nhiên, tôi nhận ra người đó là ai, và rồi anh ta không còn là một cái bóng nữa. Thật buồn cười, nhưng anh ta giống như Gene Wilder từng nhìn vào Willy Wonka. Anh ta có mái tóc xoăn lọn to tuyệt vời và đang mang một bộ vest với đường cổ màu trắng. Tôi nghĩ ngay, “Đây là gì nhỉ?” và đột nhiên tôi nhận ra mình sắp chết. Tôi có một cảm giác sợ hãi.

Và người đàn ông trong bộ vét nói, “Cô đang chết”. Những từ đó là: “Cô đang chết”. Và tôi nhận ra anh ta là “thiên thần của cái chết”. Anh ta không nói vậy nhưng tôi biết điều đó. Và tôi nghĩ anh ta hơi đáng sợ. Nhưng khi anh ấy nói, “Cô đang chết”, điều đó thật tử tế nên tôi không hề sợ hãi. Tôi chỉ không sợ một chút nào. Anh ta thật tốt bụng. Và anh ta rất hiệu quả. Thật không thể tin được.

Và tôi nhớ đã nghĩ về điều đó; rồi gật đầu nói, “Tôi biết”. Giờ tôi sẽ nói tất cả những thứ còn lại trong một mớ bòng bong vì tôi nhận được những thông tin này một cách đồng thời. Nó chỉ xuất hiện từ những hiển thị. Ai đó nói gì thì tôi sẽ trích dẫn chính xác. Lúc đầu tôi nghĩ, “Thực sự có gì đó sau khi chết. Thực sự là có.” Tôi đã hoàn toàn kinh ngạc. Tôi nói, “Nhưng cái chết quá là dễ dàng. Thật là dễ dàng. Giống như đứng lên khỏi cái ghế này và lại ngồi xuống”.

Những người đàn ông cũng gật đầu. Và một người nói, “Vâng, nhưng rất khó để đạt được điều đó”. Tôi không hiểu, nhưng anh ấy đã nói như vậy. Rồi người đàn ông mặc vest nói, “Và cô đang được lựa chọn”. Lúc này tôi đang nghĩ đến nhiều thứ. Một trong số đó là, “Thần Chết là một vũ công”. Đó là một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng tôi đang cố gắng kết nối những gì tôi nhận được vào thời điểm đó ở dạng thuần khiết nhất. Tôi có ấn tượng rằng không phải lúc nào tôi cũng được lựa chọn. Tôi cũng có ấn tượng rằng không phải ai cũng được lựa chọn. Đó chỉ là vì vào thời điểm cụ thể này, tại điểm này. Và rồi tôi cũng có ấn tượng rằng, “thiên thần của cái chết” này không phải là vị trí vĩnh viễn của sinh mệnh này. Tôi cảm thấy rằng anh ấy chỉ được giao nhiệm vụ và nhiệm vụ này không phải vĩnh viễn. 

Có một số cái bóng khác ở đó, và tôi nhận ra rằng họ ở đó là để giúp tôi. Bởi vì anh ta nói, “Cô muốn ở lại hay cô muốn đi?” Ở lại nghĩa là ở lại với họ, đi nghĩa là quay trở lại. Không phải là những gì ta thường nghĩ. Đó là điều ngược lại. “Cô muốn ở lại hay cô muốn đi?” Và tôi biết thật là tuyệt vời khi ở đó, và tôi muốn ở lại. [Hứng thú] Và tôi nói, “Tôi muốn ở lại.”

Tôi không thể nhớ chính xác những lời anh ấy nói, nhưng anh ta nói rằng, “Có một số thứ cô cần phải biết trước khi cô quyết định.” Rồi tôi được xem cảnh mẹ tôi đang khóc nức nở. Và anh ta nói, “Giờ mẹ cô sẽ bị hủy diệt. Và, trong sự phá hủy chính mình, bà sẽ phá hủy những người xung quanh.” Và tôi chắc rằng anh ta đang nói về cha tôi. Tôi nghĩ rằng cuộc sống của bà ấy sẽ kết thúc vào thời điểm đó. Và với tình yêu của ông dành cho bà, cuộc đời của ông cũng kết thúc. Nhưng tôi nói, “Ồ, tôi muốn ở lại.” Bởi vì tôi nhận thức rằng thời gian diễn ra quá nhanh ở đó, rằng nó không là gì cả. Họ sẽ đến đó rất nhanh và họ sẽ hiểu khi họ đến đó. Tôi cũng nhận ra một điều khác, rằng bất cứ cách nào tôi chọn cũng đều đúng cả. Hoàn toàn không có sự phán xét hay chỉ trích nào, nhưng những gì tôi chọn đều đúng đắn. Rồi tôi được cho xem chồng tôi. Anh ấy đã khóc và anh ấy đang nói, “Tôi chưa bao giờ biết rằng tôi yêu cô ấy đến thế” và điều này phù hợp với cuộc hôn nhân lúc bấy giờ. Tôi thấy điều này sẽ rất khó khăn với anh ấy, nhưng tôi nói, “Tôi muốn ở lại.” Bởi vì tôi biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi mọi người sẽ đều ở đó, và họ sẽ đều hiểu cả. 

Rồi anh ta lại nói, “Giờ, các con của cô sẽ không sao, nhưng chúng sẽ không thể đi được xa như chúng có thể.” Nhưng tôi vẫn nói, “Tôi muốn ở lại.” Tôi biết rằng các con tôi rồi sẽ ổn cả. Có thể sẽ không được tốt như lúc tôi ở đó, nhưng sẽ không tệ hơn. Được ở lại đó vẫn là lựa chọn hấp dẫn nhất. Và rồi “Thần Chết” nói, “Bây giờ cô sẽ cần phải ở gần bên các con của mình”. Nói cách khác, ở sát bên cạnh. Và tôi được bảo rằng tôi phải hướng dẫn các con của tôi. Tôi ngạc nhiên vì đó không phải là điều tôi muốn. Tôi muốn tiếp tục đến nơi vui vẻ này và học hỏi. Tôi không biết làm sao mà tôi biết được rằng tôi có thể học hỏi ở đó. Nó cứ xuất hiện trong tâm trí tôi, và tôi biết điều đó. Tôi chưa thấy, nhưng tôi biết ngay khi những người này mở miệng, rằng đây là nơi mà tôi muốn đến. Tôi chỉ biết rằng có câu trả lời cho tôi ở đó. Câu trả lời, tôi nghĩ vậy. Có những bài học; câu trả lời; sự phát triển. Đó chỉ là bản năng, nhưng tôi biết đó là nơi tôi muốn ở lại. Tôi chắc chắn không muốn rời đi và trở lại với những vấn đề. Tôi muốn được ở đó. Nhưng tôi miễn cưỡng nói, “Chà, nếu tôi phải ở sát bên chúng, tôi có thể quay trở lại. Tôi có những trách nhiệm. Và tôi có thể giải quyết nó tốt hơn khi ở đó và ở gần các con tôi để ảnh hưởng các con tôi”. Vậy là tôi nói, “Được rồi, tôi sẽ đi”. Và tất cả bọn họ đều có vẻ rất hài lòng vì tôi đã đưa ra quyết định như vậy dù không có sự chỉ trích hay phán xét nào.

Tôi cảm thấy như thể tôi bắt đầu bị kéo ngược trở lại. Và tôi thấy những nhân vật nhỏ bé kia thì thầm, “Cô ấy sẽ đi. Cô ấy sẽ đi.” Và tôi không thể nhớ là họ đã biến mất hay đã đi qua bên kia hàng rào. Tôi nghĩ họ đã đi vòng qua bên kia. Và tôi nhận ra rằng họ đã ở đó để giúp tôi vượt qua. Nhưng không cần thiết nên họ đã biến mất. Sau đó tôi bắt đầu trở lại giống như khi tôi rời đi. Và một trong những người đàn ông này đã nói, “Trước khi cô đi, có một số điều chúng tôi muốn cô biết.”

Ngay lập tức, tôi đã ở một nơi khác. Tôi không còn ở trong đường hầm đó nữa. Đó là kiểu như một cái sân sau, có một vòng tròn người. Từ lúc đó tôi đã cố gắng đoán xem có bao nhiêu người trong vòng tròn những con người đang ngồi trên ghế. Tôi đoán có lẽ là tám đến mười người cả đàn ông và phụ nữ. Tôi nhận ra rằng họ là một hội đồng của tôi. Và tôi biết rằng mỗi người đều có một hội đồng có trách nhiệm với từng linh hồn đi đến đây. Họ làm tôi nhớ đến một nhóm học sinh chủ nhật ở vùng quê họp ngoài sân nhà thờ vào buổi chiều hay gì đó. Tôi thực sự không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ nhưng một người đã hướng dẫn tôi. Tôi nhớ đến cánh tay trần và tay áo sơ mi trắng xắn lên của anh ấy rất giống với những người đàn ông ở các ngày Chủ Nhật ấm áp, vào mùa hè, theo kiểu kinh thánh. Anh ta đưa tôi đến chỗ một cô gái đang ngồi dưới gốc cây và cô ấy có nước da đen, da màu. Anh ta thích làn da của cô ấy. [Cô ấy làm động tác chạm ngón cái và ngón trỏ). Và anh ta nói, “Điều này không quan trọng lắm - làn da này. Điều này không quan trọng lắm. Chỉ là thứ che phủ. Nó không quá quan trọng, thật nực cười,” và rồi họ đều cười. Và tôi đang nghĩ, “Tại sao anh ta lại nói với tôi những điều này? Tôi biết điều đó mà.”

Một số đặc điểm phổ biến của trải nghiệm cận tử gây sốc cho người nghe.

Một số đặc điểm phổ biến của trải nghiệm cận tử gây sốc cho người nghe.

Nghiên cứu về trải nghiệm cận tử thông qua thiền định

Và hình ảnh tiếp theo là …chúng tôi đang đứng trên một con đường, và có ít nhất một trong những thành viên hội đồng đi cùng chúng tôi. Hai người đàn ông trẻ tuổi mang hình ảnh Đông Ấn này đang đi trên đường. Và họ đã ở đó để giúp tôi nhìn lại bản thân mình. Giờ tôi đang đứng đó và đột nhiên tôi lại đang đứng cạnh chính tôi. Tôi nhìn thấy một quả cầu đẹp, lung linh, rất lớn, rực rỡ, mờ đục, tôi biết đó là chính tôi. Và tôi đi xung quanh, và tôi bước vào chính mình, cái quả cầu ánh sáng đó. (Cô ấy minh họa bằng chuyển động bàn tay về việc đi vào đỉnh của cái quả cầu và tiếp tục đi xuống để đi ra khỏi đáy của nó.) Và tôi biết rằng khi tôi bước ra, tôi sẽ có tất cả các câu trả lời của mình. Tôi sẽ biết hết về bản thân mình. Và tôi đã biết. Nhưng khi đi vào quả cầu, tôi đã đi xuống. Giống như tôi được tắm trong một làn nước trắng như sữa, rất thoải mái. Và tôi nghĩ, “Tôi sẽ đi đến trung tâm ngay”. Và ngay sau đó tôi đi đến và vươn ra phía bên kia, gần như một góc nhìn xuống. Tôi biết lúc tôi ở trung tâm, nhưng trung tâm thì giống hệt như bên ngoài. Nói cách khác, trung tâm của nó giống hệt như ở các mép cạnh. Tuy nhiên, tôi nhận thức được khi nào tôi ở rìa, và đi qua, và khi tôi ở trong trung tâm và đi ra lần nữa. Nhưng trung tâm thì cũng giống như vùng bên ngoài. Chỉ là các thành phần giống hệt nhau. Khi tôi bước ra, tôi đã biết về bản thân mình. Và tôi đứng ở đó, cảm thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy bị lột trần bởi vì tôi đã biết về chính mình và nhận thức những cái tốt và cái xấu, và tôi không phán xét bản thân. Và tôi nói, “Tôi phải làm việc này”. Và họ cũng biết về tôi. Họ hoàn toàn biết. Và họ mỉm cười và gật đầu. Và không có sự chỉ trích nào. Hoàn toàn không. Không phán xét.

Đây là lúc tôi cảm thấy mơ hồ. Tôi không thể nhớ điều gì đã xảy ra tiếp theo. Tôi nhìn lên và bầu trời đột nhiên tối sầm lại, và đầy sao. Một số ngôi sao rất lớn và một số trung bình và một số thì bé tí, và chúng có nhiều màu sắc khác nhau nhưng không có cái nào vượt trội hơn cái khác. Ngay cả khi có một ngôi sao rất nhỏ bên cạnh một cái lớn hơn và rực rỡ hơn thì ta vẫn có thể nhìn rõ từng cái với độ rõ nét như nhau. Và tôi biết những vì sao đó là linh hồn. Tôi nói, “Chà, đâu là linh hồn của tôi?” Và ai đó nói, “Nó đây”. Tôi nhìn ra phía sau tôi và có ngôi sao của tôi. Nó vừa mới nhô lên ở phía đường chân trời. Và đột nhiên tôi ở đó, nơi có ngôi sao của tôi. Và tôi cảm thấy rằng mình đang đi xen vào trong tấm vải. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng tất cả chúng tôi hoàn toàn liên kết với nhau và cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi cũng không thể bị tiêu diệt. Ngay cả khi một cái gì đó đến và xé tấm vải thì nó vẫn sẽ tồn tại. Tôi biết rằng tôi không thể bị phá hủy cũng giống như những người khác. Đó là tôi, và tôi là chính tôi.

Sau đó tôi trở lại cánh đồng, đứng ở ven đường. Và tôi nhìn ra cánh đồng cỏ ngập nắng tuyệt đẹp này, có một lùm cây. Biểu tượng đó với tôi là một lùm cây, nhưng tôi nhận thức rằng bên trong đó là cái cây sự sống. Và đột nhiên, từ trong lùm cây, xuất hiện một quả cầu tia chớp khổng lồ. Tôi chỉ đứng nhìn nó bay ngang qua đồng cỏ. Và nó đập vào tôi ngay chỗ này. (Cô ấy chỉ tay lên ngực, phía trên vùng tim của mình). Như thể nó lấy hết hơi thở của tôi ra. Cứ như là từng tế bào cơ thể tôi bị hút ra và tôi bị hút hết. Và sau đó mọi thứ đi vào bên trong tôi là thứ tình yêu trọn vẹn, thuần khiết, và vô điều kiện. Thật không thể tin được. Nó đi vào từng tế bào, và tôi khó có thể thở được. Tất cả mọi thứ tôi có thể cho đi là tình yêu vì đó là thứ đã tạo nên tôi. Nó đã xâm chiếm mọi tế bào trong tôi. Và sau đó tôi bắt đầu quay trở lại. Và ai đó hét lên với tôi, và đó có thể là người cố vấn của tôi: “Kết hôn đi. Cô có ý định kết hôn mà.” (Tỏ vẻ cam chịu). Và tôi đã làm vậy.

Tôi đã trở lại. Và tôi thức dậy, và thấy cô y tá trong Phòng chăm sóc Đặc biệt đang nghiêng người về phía tôi với vẻ mặt lo lắng nhất. Cô ấy đang theo dõi tôi. Và tôi nghĩ, “Đừng lo, tôi ổn. Tôi sẽ không chết. Và tôi sẽ không đi nữa đâu.” Tôi cũng nghĩ, “Ồ cô không hề biết tôi đã đi đến tận đâu đâu”. Tôi đã không nói gì với ai trong vài ngày sau đó.

Sau đó, chúng tôi thảo luận về khả năng lúc mà Meg đang chết và có thể y tá đã nhìn thấy thứ gì đó trên máy móc thiết bị, hoặc cô ấy đang làm gì đó. Khi Meg bị tấn công bởi quả cầu ánh sáng thì có thể là một cú sốc thật sự cần thiết để phục hồi sự sống. Cô trở lại cơ thể của mình ngay sau khi bị giật. Nó có thể ảnh hưởng đến cô chứ không phải như những cú sốc điện được dùng cho bệnh nhân vào lúc tim họ ngừng đập. Chắc chắn sẽ có một cuộc tranh luận, về việu có phải đó là một sự tưởng tượng liên quan đến thuốc giảm đau được dùng hay không. Nhưng Meg không có những dằn vặt như vậy bên trong cô. Cô biết là nó có thật. Không nghi ngờ gì trong giọng nói của cô khi cô đang kể lại sự việc. Cô biết vì việc đó, nó đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi. 

Như Meg đã nói, “Có lẽ người ta cần phải suýt mất mạng để tìm ra câu trả lời”.

> Đón đọc chương IV: Trường học

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

Truyện ngắn: bài kinh cứu khổ

Tư liệu 11:17 09/05/2024

Cô gái trẻ quỳ bên bàn thờ Phật một hồi lâu và khóc trong cơn đau khổ cùng cực. Bỗng trên hư không vang lên câu hỏi: Tại sao con khóc? Cô gái nhìn lên đức Phật và nói:

Cả dãy phố cháy rụi chỉ trừ hai quán cơm chay

Tư liệu 16:30 08/05/2024

Sau trận hỏa hoạn, có một người phụ nữ sống gần đó đến hỏi bà chủ quán chay: Nhà bà thờ thần thánh gì mà được điều không thể nghĩ bàn này?

Chuyện ly kỳ về chú chó nghe Kinh

Tư liệu 09:45 07/05/2024

Tôi niệm Phật với nó một lúc, sau đó tôi vào nhà hỏi chú Tư về chuyện con chó. Chú bảo ba ngày nữa sẽ thịt nó để liên hoan, tôi nói sơ qua với chú về nhân quả tội phước, nhưng chú không chịu tin.

Hoài niệm Hòa thượng Thích Trí Thủ

Tư liệu 08:37 06/05/2024

Một buổi chiều xuân năm 1958, tôi lên núi Trại Thủy Nha Trang, thăm chùa Hải Đức. Tôi không vào chùa, tôi đi dạo chung quanh chùa nhìn tứ-vọng-cảnh, rồi ra sân xem những chậu hường, lấy giống từ Đà Lạt.

Xem thêm