Người thắp sáng giữa bóng tối vô minh
Khi Đức Phật được tôn xưng là “Bậc Toàn Giác”, đó không chỉ vì Ngài đạt đến trí tuệ viên mãn, mà còn bởi Ngài đã mang ánh sáng giác ngộ soi rọi vào thế gian mờ mịt.
Trong Trung Bộ Kinh có đoạn: “Như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, phơi bày ra những gì bị che kín, chỉ đường cho kẻ lạc hướng, đem đèn sáng vào trong bóng tối…”. Đây là lời miêu tả sinh động về vai trò của bậc Thầy trong đạo - người giúp con người nhận ra con đường sáng giữa muôn ngả tối tăm của cuộc đời.

Cuộc sống hiện đại với tốc độ quay cuồng của vật chất, thông tin và dục vọng, khiến con người dễ đánh mất phương hướng. Ta bị cuốn vào những tham cầu không hồi kết, sống trong sự so sánh, ganh đua và bất an. Giữa dòng đời ấy, đôi khi chỉ cần một lời dạy hiền lành, một tấm gương sáng ngời đạo hạnh, hay một phút dừng lại để nhìn sâu vào chính mình - cũng đủ để thắp sáng ngọn đèn trí tuệ đang lịm tắt. Đức Phật gọi đó là ánh sáng của Chánh kiến, là con đường của Giới - Định - Tuệ giúp con người ra khỏi mê lầm.
“Dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống” - đó là khôi phục lại những giá trị đạo đức đã bị lung lay bởi lối sống thực dụng. Khi lòng từ bị thay bằng sự ích kỷ, khi sự thật bị bóp méo bởi những toan tính, thì người tu hành, người hiểu đạo chính là người có trách nhiệm dựng lại niềm tin ấy cho đời. Sự tu tập của một hành giả không chỉ là an trú nơi tĩnh lặng, mà còn là cách để họ trở thành ngọn đèn giữa nhân gian.
“Phơi bày ra những gì bị che kín” - đó là nhiệm vụ của trí tuệ. Con người thường bị vô minh che lấp nên không thấy được bản chất thật của khổ đau.
Đức Phật dạy: “Không có khổ nào lớn hơn vô minh”. Chúng ta sợ bóng tối, nhưng thứ đáng sợ hơn chính là bóng tối trong tâm - nơi mà tham, sân, si ngự trị. Khi trí tuệ bừng sáng, mọi giả tướng đều được phơi bày. Khi tâm tỉnh thức, con người biết đâu là thật - đâu là ảo, đâu là thiện - đâu là ác.
“Chỉ đường cho kẻ lạc hướng” - là hành động của lòng bi mẫn. Một người đang đau khổ, lạc lối không cần ai phán xét, mà cần một bàn tay nâng dậy. Từ bi không phải là thứ cao xa, mà là cách ta đối diện với người khác bằng trái tim hiểu và thương. Khi ta giúp người tìm lại niềm tin, giúp họ thấy con đường để bước ra khỏi khổ đau, đó chính là đang thực hành lời dạy của Đức Phật.
“Đem đèn sáng vào trong bóng tối” - là hình ảnh đẹp nhất của người hành đạo. Ánh sáng ấy không chỉ là biểu tượng của trí tuệ mà còn là năng lượng của tỉnh thức. Người tu, người học Phật, hay bất kỳ ai trong đời biết sống chánh niệm, biết buông bỏ giận hờn, sống bằng lòng nhân hậu, thì đều đang mang ánh sáng ấy đến cho cuộc đời.
Bởi thế, trong mỗi người đều có khả năng trở thành “người thắp sáng giữa bóng tối vô minh”. Không nhất thiết phải khoác áo tu, chỉ cần biết lắng nghe và nhìn sâu. Khi ta biết dựng lại niềm tin, biết soi sáng cho chính mình và người khác, khi ta sống trung thực, yêu thương và không gây tổn hại, thì ngay khi đó, ánh sáng Phật đã hiển hiện trong từng hơi thở, từng bước chân ta.
Giữa cuộc đời đầy biến động hôm nay, chúng ta càng cần những người biết đem đèn sáng vào bóng tối - những người sống tỉnh thức, hiền lành và hiểu biết. Vì ánh sáng thật sự không nằm ở ngọn đèn bên ngoài, mà trong chính tâm sáng của mỗi con người.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy
Phật giáo thường thứcTu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.
Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?
Phật giáo thường thứcNiệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.
Xem thêm















