Sao người ta dễ làm nhau đau đến vậy?
Lòng tối thì bóng dài, rủ xuống như ngọn giáo, nhọn và đau.

Hồi lần, mình hỏi ngoại: “Sao người ta dễ làm nhau đau dữ vậy hả ngoại?”. Ngoại hổng trả lời liền, mà dắt mình ra sau hè, chỗ cái khạp nước mưa lúc nào cũng đầy. Ngoại múc một ca, rồi hất mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe. Ngoại mới nói: “Con thấy hông, nước hắt rồi đâu có hốt lại được. Lời mình nói ra cũng vậy đó, buông ra một cái, dù có tiếc hay hối hận, cũng hổng lấy lại được nữa. Làm gì, nói gì, nhớ phải để bụng nghĩ tới lui, đừng để lỡ lời làm đau người khác.”
Có lần lướt mạng, mình coi được một cái video ngắn, quay cảnh thằng nhỏ đẩy xe bán tàu hủ ở lề đường. Clip đơn giản lắm, nó vừa đẩy xe, vừa rao tà tà. Vậy mà dưới phần bình luận, không biết từ đâu mà bao nhiêu lời ác ý nhào vô bủa vây một đứa nhỏ. Mình đọc mà xốn con mắt. Mấy người gõ mấy câu đó, người ta có bao giờ suy nghĩ, biết đâu thằng nhỏ đang gồng gánh giúp má nó trả nợ, hay nó đang nuôi đứa em còn nhỏ xíu ở nhà?
Mình cứ nghĩ hoài, người ta ác ý không phải vì người ta xấu, mà vì người ta hổng chịu nghĩ sâu. Họ hổng thấy được bên kia cái màn hình cũng là một con người thiệt, với bao nhiêu chuyện đời mà mình hổng biết. Giống như, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, rồi tự cho mình cái quyền phán xét, cho rằng mình đúng người ta là kẻ sai trong chính cuộc đời của người ta.
Mỗi lời mình buông ra giống như một hột giống, gieo xuống lòng người. Có hột thì nảy lên thành bông, thơm tho làm người ta nhớ hoài, ấm bụng mát dạ. Nhưng cũng có hột mọc thành gai, bén ngót, cứa rách tim người ta. Gai lớn, rễ sâu, đau còn hơn dao cắt, vì lời đau là thứ người ta tự gặm nhấm hoài trong trí mình, hổng quên được.
Cái đẹp, có ai thấy hay không, cũng đáng để mình giữ...
Lời nói của mình - nếu nó không đủ đẹp, đủ ấm để làm lòng người dịu lại, thì hà cớ gì phải nói ra? Nhưng giờ đây, nhiều người dễ dàng quăng cái đẹp đi, rồi thay bằng sự cay nghiệt. Lời cay nghiệt giống như dao cùn, không cắt đứt liền nhưng cứa lâu thì đau tới thấu tim. Một cái video chưa đầy 2 phút, một cái dòng trạng thái, thoáng qua vài giây mà đủ để người ta trút xuống cả đống chửi bới, những lời tục tĩu thoá mạ không hay.
Lòng tối thì bóng dài, rủ xuống như ngọn giáo, nhọn và đau. Còn lòng sáng thì bóng ngắn, như tán cây mát rượi, làm dịu lòng người. Vậy mấy câu người ta gõ ra không ngại ngần trên mạng, là ngọn giáo hay là tán cây? Nếu có ai nói với họ mấy lời y chang, họ có chịu nổi không?
Mình tự hỏi: Có phải vì họ hổng thấy ánh mắt người bên kia? Hổng nghe được tiếng thở dài sau màn hình? Hay vì họ nghĩ, lời mình nói ra nhẹ hều, chẳng để lại gì hết ráo?
Cái đáng sợ nhiều khi đâu phải lời chửi rủa thẳng thừng, mà là mấy câu vô tâm cười cợt thiếu ý tứ, nhẹ hều nhưng để lại vết sẹo sâu. Một cô gái bị chê bai dưới tấm hình chụp lén trong quán ăn, một ông già bị cười vì không biết sài điện thoại cảm ứng… Mấy vết thương đó hổng rỉ máu, nhưng âm ỉ hoài trong lòng, có khi tới già cũng chưa lành.
Nhưng thật ra, lời nói là thứ nặng nhất. Có thể bữa nay người ta giả bộ cười, giả bộ quên, nhưng tối về nằm trong phòng, mấy câu nói đó lại lặp đi lặp lại trong đầu người ta. Và những vết thương đó, đâu dễ lành.
Người ta dễ buông lời, vì hổng biết mỗi câu chữ mình nói ra đều nặng ký. Nặng hổng phải ở tiếng lớn hay nhỏ, mà ở chỗ nó đâm sâu tới đâu. Người nói thì quên ngay, mà người nghe mang nó theo suốt đời. Bởi vậy, lời ác ý giống như lưỡi dao hai lưỡi - mình tưởng làm đau người, mà thiệt ra đang cắt đứt lòng nhân hậu trong chính mình.
Má mình từng nói: “Người ta làm đau nhau đâu phải vì ác, mà tại người ta quên.” Họ quên rằng đời người ngắn lắm, mỗi ngày trôi qua là một bước gần đất hơn. Mà gần đất rồi, còn bận chi mà gieo gai cho đau lòng nhau nữa?
Chớ nói lời ác, hãy nói lời thiện. Lời nói ác làm tổn thương người khác, và cũng tổn thương chính mình... (Kinh Pháp Cú - Câu 133)
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Niệm Phật với con
Phật pháp và cuộc sốngThời thơ ấu, giấc ngủ của tôi thường chìm trong tiếng niệm Phật của bà nội. Tiếng niệm Phật trầm trầm êm dịu của bà trong những chiều mưa ủ dột hay những đêm trăng sáng, trong những tối hạ nồng nóng bức hay đêm xuân mát mẻ, hình như đã đi sâu vào trong tâm thức của tôi còn hơn những lời mẹ ru.
Tấm lòng của thầy thuốc quân y với nhân dân xã vùng biển Lộc An
Phật pháp và cuộc sốngThiết thực chào mừng 81 năm ngày thành lập QĐND Việt Nam (22/12/1944-22/12/2025), ngày 20-12, đoàn công tác Bệnh viện Quân y 268, Cục Hậu cần-Kỹ thuật (Quân khu 4) vượt quãng đường đèo dốc quanh co để đến với xã ven biển Lộc An (Thành phố Huế). Tại đây, đơn vị đã phối hợp cùng Bộ CHQS Thành phố Huế tổ chức nhiều hoạt động thiết thực trong nội dung “Chiến dịch Quang Trung”, để lại ấn tượng, tình cảm tốt đẹp với cấp ủy, chính quyền địa phương và nhân dân trên địa bàn.
Sức mạnh của từ bi và trí tuệ
Phật pháp và cuộc sốngLà một người đệ tử học theo lời Phật dạy và hành trì đúng pháp thì chúng ta sẽ có được an lạc về thân, tâm một cách rõ ràng ở ngay hiện tại, không cần chờ đợi ở tương lai. Trong suốt 49 năm hoằng pháp lợi sanh, đức Phật đã để lại một gia tài to lớn đó là từ bi và trí tuệ cho chúng ta, nhằm mục đích chỉ ra nỗi khổ não, chỉ ra con đường, biện pháp để diệt khổ, dẫn đến an lạc ở hiện tại.
Tự gỡ bẫy cho chính mình
Phật pháp và cuộc sốngTrong đời sống xã hội hiện đại, “những cái bẫy” không chỉ hiện hữu dưới dạng là những cạm bẫy vật chất dễ nhận biết, mà còn ẩn mình tinh vi trong các mối quan hệ, trong đồng tiền, danh lợi và cả những góc khuất của tâm lý con người.
Xem thêm














