Ta chỉ có thể đưa tiễn người thân đến mép bờ sinh tử
Sống trên đời, có lẽ điều khó nhất không phải là yêu ai, mà là biết cách buông tay họ đi trong sự bình an, chứ không phải đau đớn.
Có khi, ta thấy người thân yêu bệnh. Nhìn họ nằm đó, mệt nhoài trong cơn đau, lòng ta như vỡ ra thành ngàn mảnh. Ta thương lắm. Nhưng càng thương, càng bất lực. Vì không biết làm sao để giúp. Không thể thay họ chịu đau. Không thể thay họ uống thuốc. Không thể thay họ ngủ được một giấc bình an. Ta chỉ có thể ngồi cạnh, nắm tay, và lặng lẽ cầu cho cơn đau ấy mau qua.
Đó là cảm giác chênh vênh nhất trong đời khi trái tim thì muốn gánh hết đau khổ của người mình thương, nhưng đôi tay lại hoàn toàn trống rỗng.
Rồi ta nhận ra một điều trong nỗi đau thể xác hay tinh thần, có những khoảnh khắc, mỗi người đều phải tự mình đi qua. Dù bên cạnh có cả ngàn người thương, thì cái đau cũng không thể chia nhỏ. Mỗi nỗi khổ, mỗi cuộc vượt cạn của tâm hồn, đều là hành trình độc nhất vô nhị, không ai có thể đi thay ai.
Tạo nội lực để làm chủ sinh tử

Cũng như khi đứng trước sinh – lão – bệnh – tử. Dù có bao nhiêu người đưa tiễn, có bao nhiêu lời cầu nguyện, thì cái phút giây nhắm mắt lìa đời… vẫn là một mình ta đi vào cánh cửa ấy. Không ai có thể chen vào đi thay. Không ai có thể bế ta đi qua nỗi sợ hãi của cái chết. Không ai.
Nên có khi, điều tốt nhất ta có thể làm cho người thân yêu, không phải là gồng mình cứu lấy họ khỏi đau khổ, mà là ở bên cạnh họ một cách bình an, vững chãi, không cuống quýt, không tuyệt vọng. Là một ánh mắt dịu dàng. Là một bàn tay nắm chặt. Là một sự hiện diện lặng lẽ, không nói gì, nhưng đầy yêu thương.
Và rồi một ngày nào đó, chính ta cũng sẽ nằm xuống như họ. Cũng sẽ một mình đi qua đoạn đường ấy. Khi đó, ta mới hiểu rằng, thương một người không phải là giữ họ lại mãi bên mình, mà là giúp họ đủ vững để đi qua được những khúc quanh cuối cùng.
Sống trên đời, có lẽ điều khó nhất không phải là yêu ai, mà là biết cách buông tay họ đi trong sự bình an, chứ không phải đau đớn.
Ta chỉ có thể đưa tiễn người thân đến mép bờ sinh tử. Còn lại, chặng cuối là con đường mà mỗi người phải tự mình đi qua.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Xem thêm














