Tạ ơn đời...
“Ngày hôm qua anh như lữ khách không nhà tá túc khung trời rất lạ, gặp được em mừng như gió mát sau hè anh biết ơn ngày hôm qua...”
Mình biết ơn những ngày như bầy chim sáo bay qua rặng trâm bầu chiều tháng ba dầu không đậu lâu cũng không làm tổ, nhưng tiếng kêu của tụi nó vướng lại trong lòng đứa con nít năm nào tới tận bây giờ như một mảnh trăng rụng chậm giữa lòng sông cạn.
Biết ơn những người không có mặt trong bữa cơm cuối cùng cũng không nói câu từ giã, nhưng đã từng lặng lẽ ngồi đó chỗ cái ghế kế bên bờ ao, chẻ trái cóc xanh chấm chút muối ớt rồi cười hiền từ hệt cái cảm giác rằng họ đã biết trước linh hồn họ sẽ rời khỏi mình trước một bước, để lại mình ngồi đó với nguyên một mùa nắng hanh hao đằng sau.

Biết ơn những điều không thành vì nếu mọi thứ trên đời đều tròn trịa, bằng phẳng, viên mãn… thì chắc chi mình còn giữ được tấm lòng biết rung rinh vì một ánh mắt không còn nhớ tên thường trực, một cuộc gọi không bắt máy, hay một chuyến xe năm đó đi lạc rồi thôi. Rốt cùng giống loài thông minh nhất cũng cần có muôn hình vạn trạng chuyện dở dang mới làm trái tim họ dịu lại, làm chúng ta biết quỳ gối trước một điều gì đó vượt ngoài trí khôn của nhân sinh.
Biết ơn luôn mọi cái đớn đau, bất toàn, cái buốt giá, yếu đuối, cái dấm dẳn của lòng người khi nhớ về một ai đã khuất sau vách thời gian. Nó gặm từ từ con người như con mọt ăn cột kèo chái bếp, làm mình nhớ ra mình cũng từng sống thiệt thà, thương nhẫn nại, dại khờ giữa mù khơi biển cả,... chớ không phải thứ hình nhân được tác tạo bằng bụi đời và thói quen.
Ngày hôm qua nói cho cùng không phải thứ để ôm hoài như cái gối ôm cũ và càng không phải thứ để moi móc ra giữa chợ đời mà kể cho xôm tụ. Nó là một cõi đã khép lại nhưng còn thở hệt một vì sao đã tắt mà ánh sáng còn trôi nổi giữa dòng ngân hà lên xuống, là giấc mơ hào hoa của đất đỏ phương Nam còn vương trong bụi rạ. Những hồi ức hiện tồn không cần ai xác nhận đúng sai cũng không cần tha nhân đem ra cân đong đếm.
Hồi ức cắm rễ không phải trong đầu óc mà là trong thứ đất phù sa nằm sâu dưới lồng ngực không dậy sóng mà vẫn làm xao xuyến lòng. Mình đội ơn ngày hôm qua như đất đội ơn một cơn mưa đã tạnh, dẫu không còn hạt nào rơi xuống nữa mà phù sa vẫn lặng lẽ giữ lại dấu vết dịu lành của từng giọt nước đã qua đặng nuôi trái tim đời cho đến tận mút mùa nhân thế...
Tạ ơn đời vì mọi ngày hôm qua đã qua!
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Đối diện cái chết không sợ hãi
Sống an vuiChết là sự kiện duy nhất chắc chắn sẽ xảy ra trong đời nhưng lại là việc mà con người ít được chuẩn bị nhất. Con người lập kế hoạch và sửa soạn cho vô số sự việc khác nhau – thi cử, hôn nhân, giao dịch kinh doanh, xây dựng nhà cửa… – mặc dù chẳng bao giờ người ta có thể biết chắc rằng những kế hoạch ấy có trở thành hiện thực đúng như mong muốn của họ hay không. Cái chết thì khác, nó có thể đến vào bất cứ giờ phút nào, sớm hay muộn.
Tập thở, tập an
Sống an vuiCó những ngày ta bước ra khỏi nhà với đôi vai nặng trĩu, thấy phố xá đông mà lòng mình lại chật hẹp.
Lợi ích khi ăn lá đu đủ
Sống an vuiLá đu đủ có khả năng tăng cường miễn dịch, hỗ trợ tiêu hóa và điều hòa lượng đường trong máu.
Nhớ khói đốt đồng trong mùa mưa lạnh
Sống an vuiNhững ngày mưa dầm mưa dề như thế này, thành phố như khoác lên mình một lớp áo xám sũng nước. Mưa rơi không dứt, tưởng như trời cũng có nỗi buồn riêng, thả từng giọt xuống mà chẳng biết bao giờ chịu thôi.
Xem thêm














