Tập thở, tập an
Có những ngày ta bước ra khỏi nhà với đôi vai nặng trĩu, thấy phố xá đông mà lòng mình lại chật hẹp.
Công việc, tin tức, những xao động vụn vặt… tất cả cuộn vào nhau thành một dòng chảy mệt mỏi. Đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra: hình như mình đã quên thở. Thở cho đúng nghĩa là thở - chứ không phải chỉ hít vào để sống và thở ra để tiếp tục chạy theo những điều bất tận.

Từ khi biết tập thở, tôi mới hiểu vì sao người ta gọi hơi thở là “chiếc neo” giữ mình lại giữa muôn ngàn xoáy gió. Chỉ cần một hơi vào - một hơi ra, những điều tưởng như quá lớn hóa ra cũng có thể nhỏ lại. Và trong khoảnh khắc ấy, ta thấy mình đủ dịu dàng hơn, đủ bình tĩnh hơn để mỉm cười với chính mình.
Tập thở không phải chuyện của núi rừng hay thiền đường xa vắng. Nó bắt đầu ngay khi ta đang ngồi trong xe buýt, khi đứng chờ đèn đỏ, hay khi bất chợt nhận ra tim mình đang đập quá nhanh. Chỉ cần đặt nhẹ tay lên ngực và nói thầm: “Thở đi”, ta đã bắt đầu bước về phía an yên.
Hơi thở có một điều kỳ diệu: nó luôn ở đó với ta, ngay cả khi ta quên mất nó. Nó không đòi hỏi ta phải giỏi giang, không yêu cầu ta phải hoàn hảo. Nó chỉ cần ta quay lại, quan sát và nhận ra rằng mỗi nhịp thở đều là một sự sống đang tiếp tục. Khi ta thở sâu, không chỉ phổi nở ra, mà khoảng trời trong lòng cũng rộng thêm một chút.
Và khi khoảng trời ấy nở ra, an yên có chỗ để quay về.
“Tập an” thực ra cũng bắt đầu từ “tập thở”. An không phải là trốn khỏi phiền não. An là khả năng đứng giữa những xao động mà vẫn giữ được một góc lặng cho riêng mình. Tâm có thể buồn, có thể giận, có thể lo âu - đó đều là những cảm xúc bình thường. Nhưng nếu ta biết dừng lại, biết thở, biết mời thân và tâm ngồi xuống cùng nhau, thì những cảm xúc ấy sẽ đi qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có lần, khi mệt mỏi đến mức tưởng như không còn sức để tiếp tục, tôi nhớ một câu giản dị: “Hít vào - tôi về với chính tôi. Thở ra - tôi mỉm cười”. Chỉ vậy thôi, không cầu kỳ, không triết lý, nhưng lại giúp tôi tìm lại điểm tựa. Bởi hóa ra, thứ ta tìm kiếm bấy lâu - bình an, hạnh phúc, sự nhẹ nhàng - chưa từng rời ta. Chúng chỉ bị che khuất bởi những lo toan mà thôi.
Tập thở để quay về. Tập an để ở lại.
Khi ta thở chậm một chút, lòng sẽ lắng lại một chút. Khi lòng lắng lại, ta có thể thấy đời mềm hơn, người dễ thương hơn, và bản thân mình cũng bao dung hơn. Sống giữa thời đại ồn ào, ai cũng cần một khoảng “dừng” để không bị cuốn đi khỏi chính mình.
Và đôi khi, chỉ một phút đứng yên, nhắm mắt, hít sâu… cũng đủ để nhắc ta rằng: ta vẫn còn đây, nguyên vẹn và đáng được yêu thương.
Tập thở, tập an - ấy là cách ta học lại bài học giản dị nhất của đời người: trở về với chính mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Cuối năm, tập buông xả...
Sống an vuiCuối năm, khi gió trở lạnh hơn và những con đường bắt đầu thưa vắng, lòng người cũng chậm lại một nhịp.
Lý do nên ăn bưởi mỗi ngày và vài lưu ý cần thiết
Sống an vuiĂn bưởi thường xuyên giúp giảm nhẹ huyết áp do loại quả này chứa kali, chất xơ, vitamin C.
Thế nào là tâm nhỏ hẹp?
Sống an vuiTâm nhỏ hẹp không phải là điều gì trừu tượng hay xa lạ. Nó hiện diện rất rõ trong đời sống hằng ngày, trong cách ta nghĩ, nói và phản ứng trước con người, sự việc xung quanh mình.
An lạc, hạnh phúc là điều hạnh phúc có thật từ tâm
Sống an vuiTrong cuộc sống, con người luôn tìm cho mình một điểm tựa hạnh phúc, hay nói cách khác luôn muốn có niềm an lạc cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Họ tìm kiếm và mong cầu mà không nghĩ rằng chúng luôn tồn tại bên mình. Vậy làm sao để ta có được hạnh phúc, niềm an lạc? Liệu niềm an lạc, hạnh phúc có thể bên ta mãi hay không? Đó chính là điều mà chúng ta cần nhìn nhận mỗi khi nghĩ về hạnh phúc của mình.
Xem thêm














