Tôi và Sư cô Huệ Hải: Tu hành có bạn
“Tu học là mãi mãi, pháp lữ là thiên thu!” - Đó là câu nói của chúng tôi trên bước đường tu nhân học Phật, phụng sự đạo pháp.
Dù chúng tôi đã tốt nghiệp ngành Phật học đã nhiều năm qua, dù tu tập có lâu bao nhiêu năm đi nữa thì việc tu học vẫn là bổn phận và tình bạn đạo luôn duy trì trong niềm hoan hỷ, lắng đọng mọi cảm xúc thế nhân.
Tác giả Diệp Thiên (phải) và Sư cô Huệ Hải - Giáo thọ Trường Trung cấp Phật học tỉnh Tây Ninh
Chúng tôi bằng tuổi nhau, do nhân duyên được sống trong gia đình thuần Đạo Phật, được hun đúc giáo lý nhà Phật từ khi còn bé, đến tuổi thiếu niên, đầy đủ nhân duyên đã đầu Phật xuất gia trong sự hoan hỷ của người thân, gia đình. Tuy có nhiều điểm giống nhau về tâm nguyện, sở trường, nhưng đến khi học chung tại Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP.HCM vào năm 2007, chúng tôi mới có duyên làm bạn đạo cùng nhau.
Trong thời gian bốn năm học tại Học viện, chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm tốt lành của một sinh viên Phật học.
Chúng tôi đã được tiếp thu những kiến thức chuyên môn, sâu rộng của Phật học, cùng vui mừng vì học tập đạt kết quả tốt, chia sẻ kinh nghiệm học tập lẫn nhau…
Điều tuyệt vời nhất của một sinh viên trường Phật học là phúc hạnh, phước duyên trong môi trường Phật học, hội kiến thầy giỏi bạn hiền.
Gặp lại bạn sau nhiều năm ra trường, hiện giờ chúng tôi đều có đóng góp cho Phật sự địa phương. Bạn tham gia giảng dạy Hán văn tại một trường Trung cấp Phật học, làm việc tại Thư viện Huệ Quang, dạy vẽ cho thanh thiếu nhi tại chùa, thỉnh thoảng phụ giúp các huynh đệ trong hoạt động Phật sự. Tôi thì về tỉnh phụ giúp việc cho Ban Thông tin - Truyền thông tỉnh, dạy giáo lý cho thanh thiếu niên Phật tử và phụ giúp việc Phật sự cho chùa.
Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn thăm hỏi, đàm đạo, cũng như chia sẻ những việc đạo việc đời trong cuộc sống.
Ai bảo đi tu là có nhiều thời gian rảnh cho bản thân không nhỉ? Nhưng chúng tôi đều bận rộn trong cái bận rộn xoay quanh những việc làm - học - tu, phải sắp xếp thời gian cố định từng ngày, có một quy tắc chung là không xao nhãng thời khóa tu tập tại chùa.
Là đồng đạo cùng nhau, chúng tôi luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, chuyện cá nhân là riêng biệt, chú tâm làm đạo là vẻ đẹp chung, trong đó không có bóng dáng của ích kỷ, tật đố, chấp ngã, lo âu.
Người xuất gia tu hành, lấy trau dồi trí tuệ làm thiết yếu, xem nhẹ công danh sự nghiệp, cho nên nói đến công việc Phật sự mà mình góp công sức vào chẳng qua cũng chỉ là vì tốt đời đẹp đạo, không phải vì sinh sống hằng ngày.
Thế đấy! Không có từ “bạn thân” hay “bạn không thân” trên đường đạo, mà chỉ có thiện hữu tri thức trên con đường tu học Phật pháp. Bởi vì thiện hữu tri thức được xem là một nửa của đời sống phạm hạnh. Thân cận, tiếp xúc với người có phẩm chất thiện lành, có cùng sở trường, cùng hoài bão, cùng tâm nguyện và tập tính sẽ giúp ích cho chúng ta khơi dậy niềm tin, giữ vững những điều tốt đẹp và những phẩm chất cao thượng cũng phát triển mạnh hơn.
Chư Tổ xưa đã nói “Ăn cơm có canh, tu hành có bạn” là để nhắc nhở chúng ta trên bước đường tu nhân học Phật hay phụng sự chúng sanh cần có bạn đồng hành, hỗ trợ tương quan, ít ra cũng có sự cởi mở, thấu hiểu và lắng nghe cùng nhau.
Bạn lành và người hiểu biết đồng tâm sẽ giúp ta nuôi dưỡng mục tiêu giác ngộ và giải thoát trong đời sống của mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Xem thêm














