Từ cái chết của chú vịt Bim Bim: Khi tiếng cười trở nên tàn nhẫn
Những ngày qua, hình ảnh cô gái từng nổi tiếng với những video dễ thương cùng chú vịt Bim Bim của mình - kênh Sâu Tivi - khiến cộng đồng mạng phản ứng trái chiều.
Cô bé từng khiến nhiều người mỉm cười bởi sự hồn nhiên, đáng yêu bên chú vịt thân thiết, vậy mà chỉ sau một đoạn video, tất cả hình ảnh ấy sụp đổ. Theo đó, người ta không hiểu điều gì đã khiến cô chọn cách quay/ chụp hình lại cảnh để chú vịt ngơ ngác nhìn đồng loại của mình trên mâm ăn, để rồi hai ngày sau, chú vịt - bạn đồng hành suốt gần bảy năm - chết.
Có thể với cô gái ấy, đó chỉ là một “content vui”, một “trò đùa câu view” nhằm thu hút sự chú ý trên mạng xã hội. Nhưng với nhiều người, đó là sự tổn thương, là biểu hiện của một thứ “văn hóa giải trí” đang dần mất đi ranh giới giữa nhân tính và lượt tương tác. Một nội dung tưởng như vô hại lại phơi bày một vấn đề nghiêm trọng hơn - khi con người đánh mất lòng trắc ẩn mà chính mình từng gieo trồng.

Chú vịt ấy, nếu theo dõi kênh suốt thời gian dài, ai cũng biết không chỉ là “đạo cụ” hay “thú cưng”, mà là một sinh vật có tình cảm. Nó biết đi theo cô chủ, biết quấn quýt, biết sà vào lòng. Trong ánh nhìn của người xem, đó là một mối gắn bó trong trẻo, giữa người và vật, giữa con người và thiên nhiên. Thế nhưng, khi chính bàn tay ấy đem “bạn mình” ra làm trò tiêu khiển, niềm tin ấy đã tan vỡ. Không chỉ chú vịt bị tổn thương - nếu nó có thể cảm nhận - mà người xem cũng tổn thương. Bởi họ thấy trong câu chuyện ấy bóng dáng của sự vô tâm, của thứ vui giải trí được xây trên nỗi sợ và sự tổn thương của một sinh linh.
Chúng ta đang sống trong thời đại mà “content” trở thành thước đo giá trị con người. Nhiều người trẻ sẵn sàng làm mọi thứ để nổi tiếng - dàn dựng, giả vờ, thậm chí làm tổn thương người khác, hoặc một con vật, để đổi lấy lượt thích và chia sẻ. Trong thế giới ảo, cảm xúc thật dần bị thay thế bằng những pha diễn. Một hành vi vô cảm dễ dàng được bao biện bằng hai chữ “vui thôi mà”, “cho vui”. Nhưng sự “vui” nào lại dựa trên nỗi đau của sinh vật khác? Sự “giải trí” nào lại khiến người xem phải thấy ám ảnh, thấy nghẹn lòng?
Không ai cấm sáng tạo nội dung. Nhưng sáng tạo, trong đúng nghĩa của nó, phải là tạo ra giá trị tích cực, là chia sẻ năng lượng tốt đẹp. Còn khi nó làm tổn thương, gieo ác cảm hay lan truyền sự vô cảm, thì đó không còn là sáng tạo - mà là sự tha hóa.
Câu chuyện về cô gái và chú vịt nhỏ đáng ra chỉ là một kỷ niệm trong sáng, một góc ký ức ấm áp của tuổi thơ. Nhưng với lựa chọn sai lầm ấy, cô đã đánh mất điều quý giá hơn cả danh tiếng - đó là lòng nhân. Và khi lòng nhân bị đánh mất, thì dù có hàng triệu lượt theo dõi, người ta cũng chỉ còn lại khoảng trống trong tim.
Có thể cô gái không cố ý, có thể chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ, nhưng hậu quả là thật. Nó khiến người ta phải nhìn lại cách mà mạng xã hội đang vận hành: những cú nhấp chuột vô thức, những lượt xem không chọn lọc, đang vô tình cổ vũ cho sự vô cảm lan rộng. Trách cô gái một phần, nhưng cũng phải trách cả môi trường đã khiến những hành động như thế trở thành “bình thường”.
Chú vịt đó có khả năng nhận biết và quấn quýt cô chủ nhỏ, thì mặt khác nó cũng có khả năng nhận biết được cái thứ gì ở trong mâm đồ ăn kia. Nhìn lướt qua thì có vẻ là một nội dung câu view vui vẻ, nhưng suy nghĩ kĩ thì thấy nó là một content vô cùng phản cảm, không tạo nên bất kì một giá trị giáo dục hay thư giãn tích cực đến người xem.

Cái chết của chú vịt - dù nguyên nhân thế nào - như một lời cảnh tỉnh. Bởi nó không chỉ là cái chết của một con vật, mà còn là cái chết của sự hồn nhiên, của mối gắn bó trong sáng giữa con người và tự nhiên. Một khi niềm vui được xây trên nỗi đau, thì tiếng cười ấy đã không còn trong trẻo.
Trong sâu thẳm, có lẽ ai cũng mong cô gái ấy sẽ nhận ra bài học. Không chỉ cho mình, mà cho cả những người đang làm nội dung trên mạng. Rằng, muốn chạm đến trái tim khán giả, không cần phải gây sốc hay làm trò - chỉ cần một điều giản dị: thật lòng và có lòng.
Còn khán giả, mỗi cú nhấn “thích”, “chia sẻ”, cũng nên là một lựa chọn có ý thức - bởi chính chúng ta đang định hình lại thế nào là nội dung xứng đáng trong một thế giới đang đánh mất dần sự tử tế.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Hành hương trần thế
Phật pháp và cuộc sốngChúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.
Xem thêm














