Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Nghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nửa đêm, gác trọ đã chìm vào không gian yên tĩnh. Ngoài kia, những trận gió lạ lẫm vô tình đập ào ào trên mái tôn. Tấm bạt chắn mưa, che nắng bị gió thổi tốc từng hồi vang lên tiếng phần phật nghe rợn người. Nằm trong phòng nhưng tôi không sao chợp mắt được. Chắc ở nhà lúc này mưa lớn lắm? Đất trời không chiều lòng người miền Trung, quanh năm hết nắng hạn khô khan làm cháy khô cây cỏ rồi lại đến một mùa mưa bão triền miên cuốn trôi nhà trôi cửa, tàn phá tan hoang cuộc sống nơi đây.
Bao đợt lũ dâng, bão về, xóm làng trở nên điêu tàn. Người dân quê tôi nuốt từng giọt nước mắt đắng chát, ngậm ngùi xót xa sau cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Cuộc sống cứ phải làm lại gần như từ đầu với không biết bao nhiêu khó nhọc.
Cơn bão gần bờ. Giờ này ở nhà chắc mọi người đang tất bật chuẩn bị dự phòng cho những tình huống khi bão đổ bộ. Không có gì khổ cực hơn là cảnh bão lũ về đêm. Trong bóng tối u huyền của đất trời, những cơn gió mang hơi lạnh áp thẳng vào da thịt đem lại cảm giác tê buốt. Gió như con thú dữ đang rình rập con mồi, cứ chốc chốc lại đổ xô vồ vập bất ngờ vào làng vào xóm, quật thẳng vào nhà cửa và cây cối. Bão về đột ngột, không biết ở nhà ba có kịp che chắn lại mái tôn sau buổi làm đồng? Và hình dáng bà tôi cũng hiện lên trong đầu, chắc bà lại đang lom khom che lại cái chuồng gà đơn sơ cho đàn gà con khỏi ướt. Đàn gà mới nở, bà chắt chiu chăm nuôi để đón Tết.

Mưa lớn thế, con đường đến trường của mấy đứa em sẽ lầy lội lắm. Đợt này không biết chiếc cầu nhỏ bắc qua bờ sông bên kia có còn trụ vững cho học sinh đến trường không, hay lại bị cuốn trôi đi mất rồi. Lại thêm những lo lắng; có bóng áo trắng nào chìm trong dòng nước, văng vẳng tiếng khóc thương xót xa của mọi người.
Bão ập về mang theo gió to và mưa lớn làm ướt nhà, ướt cửa, thấm ướt những nhọc nhằn trên đôi mắt người dân quê. Bây giờ ở quê, lúa đang mùa làm đòng. Lúa xanh con gái đang thì gặp bão thì ngã non hết. Vậy là bao nhiêu công lao trôi sông trôi bể. Người nhà quê, đám ruộng là chỗ dựa mưu sinh; bao nhiêu công sức, bao giọt mồ hôi đổ xuống để mong một mùa bội thu có cái mà ăn, có cái mà bán lấy tiền trang trải.
Thương ba hôm rồi còn khoe ruộng lúa của nhà mùa này tốt tươi lắm, tất cả một tay ba chăm bón sớm trưa. Công sức ấy bỏ ra bao nhiêu rồi mà sao cũng không thắng nổi sự tàn phá của thiên nhiên. Không biết mấy đám mía bên nhà hàng xóm có trụ nổi qua cơn bão này hay cũng đang lơ ngơ đưa mình theo những cơn gió xấc xược. Rồi mấy dọc bắp đang trổ cờ bên triền sông, dưới mưa bão thế này không biết có thu hoạch được gì không. Vườn rau củ của bà đang xanh mướt chắc cũng bị nước ngập làm giập tả tơi… hoa màu cây trái gần đến mùa thu hoạch lại đón bão dữ dội, bị giập phá tơi bời. Miền đất nghèo lại một lần nữa gánh thêm phần cực nhọc.
Đêm. Gió mỗi lúc một mạnh dần lên. Tôi hé cửa, cho những trăn trở theo gió có vơi dần được chút nào chăng. Thì ra bên dãy nhà trọ học, mọi người vẫn đang còn thức cả; hình như không ai dám ngủ. Trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn phản chiếu, những gương mặt bất an đối diện nhau nhưng không ai dám nói điều gì. Ai cũng mang trong lòng một nỗi niềm chưa thốt nổi nên lời. Đó có chăng là những băn khoăn trước sự vô tình của thiên tai. Những đôi mắt lo âu hướng về xa xăm trong màn đêm. Không biết ở quê nhà xa xôi có ai đang lênh đênh giữa dòng nước lũ? Không biết có ngôi nhà nào bị ngập, bị cuốn trôi? Bọn trẻ đang đứng ở đâu, liệu chúng có thể chịu nổi cái lạnh của thời tiết này không? Rồi những ngày nghỉ học triền miên, sao cho kịp chương trình thi cử? Con người dường như quá nhỏ bé trước dòng nước bạc hung hãn.
Lắng nghe tin bão khắc nghiệt đang ngày càng đe dọa cuộc sống quê mình, từng lời của chị phát thanh viên radio như rót vào lòng người bao nỗi lo toan. Mấy đứa bạn nhà vùng biển đứng ngồi không yên. Đáy mắt long lanh không dám nói như sợ cầm lòng không được, nước mắt chỉ chực có cơ hội trào ra mà bật khóc ngon lành. Sau cơn bão thể nào cũng có những đoàn người mòn mỏi trông tin trai tráng trở về trong những chuyến đi biển. Gió to sóng dữ, ai còn ai mất. Những giọt nước mắt của sự trở về hay những đớn đau vì thêm những ngôi mộ nằm nghe đại dương sóng vỗ.
Nhớ một chiều bão tan, bà tôi lặng lẽ dắt tôi ra trước ngõ trông về những ngọn đồi xa xa; nước mắt bà chợt rơi sau bàn tay gầy guộc đưa ra chậm vội. Đó là nước mắt của người phụ nữ với bao lo toan khó nhọc của cuộc đời, bão trời và cả bão đời. Tuổi thơ tôi cũng gắn với một ngày bão đáng nhớ.
Và rồi cơn bão năm ấy đi qua, nhưng mẹ tôi thì mãi mãi không trở về nữa, tiếng mẹ tan dần theo tiếng mưa, chỉ còn ba tôi đội nắng, đội gió, đội cả giông bão qua hết cuộc đời dài.
Đêm bão về. Ngồi co ro trong gác trọ, lòng tôi thầm cầu mong cho quê nhà được bình yên. Trong bão, không còn những ngôi nhà sụp mái, không có những mái ngói nhuốm màu nước bạc, và nhất là không ai phải lênh đênh, chới với giữa dòng vô định. Mong sao sẽ nhận được nhiều trái tim nhân ái, những tấm lòng hảo tâm chia sẻ những bất hạnh mà người dân miền Trung phải gánh chịu để san bớt phần nào những đau thương. Sự bao dung đùm bọc lẫn nhau sẽ nối dần khoảng cách tình thương của người với người cùng nhau đi qua những thiên tai khắc nghiệt.
Cơn bão nào rồi cũng sẽ đi qua, nắng rồi lại về sưởi ấm cả không gian và những cuộc đời bất hạnh. Nghị lực và tình thương như những tia nắng vàng trong những ngày bão nổi!
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














