Xin lỗi Thầy

Trường mình là một trường nghèo, học sinh đa phần là dân nhập cư từ các tỉnh lên thành phố trọ học. Thầy nói với chúng con về điều đó một cách hết sức tự hào, rằng tất cả mọi người có giá trị ngang nhau, và tiền bạc là thứ có thể đếm, nhưng sự sâu sắc tâm hồn của một con người thì không; và nếu chúng con dùng tiền bạc để định giá trị đẳng cấp của một ai đó thì còn gì tầm thường hơn thế.

Thầy nói với chúng con rất nhiều về cuộc sống, gọi chúng con là những đứa con gái con trai đáng yêu của thầy, và yêu thương chúng con đúng như là tên gọi đó. Thầy trích từ đồng lương giáo viên ít ỏi của mình để đóng tiền trường cho một bạn nghèo khi quá hạn đóng học phí mà ba mẹ bạn ấy không cách gì để xoay xở. Thầy ở cạnh một bạn khác suốt đêm trong bệnh viện khi bạn này được mổ ruột thừa mà gia đình bạn ấy không kịp đón chuyến xe cuối ngày để lên thành phố! Thầy giải tán một cuộc tụ tập gây hấn giữa các băng nhóm trước cổng trường, kéo tay tên... “đại ca” về hết sức dịu dàng “Mình là đàn ông, phải sống cao thượng trong thiên hạ, con trai à!” và chấp nhận đứng ra bảo lãnh cho bạn nam ấy trước hội đồng kỷ luật trường. Và thầy tự hào về con là một học sinh giỏi môn Lý của thầy, kỳ vọng vào con với niềm tin từ một người cha, gửi cho con rất nhiều sách nâng cao cùng tất cả những kiến thức mà thầy có, tận tụy như con tằm rút ruột nhả tơ…

Xin lỗi Thầy  1
Ảnh minh hoạ.

Nhưng có một sai lầm mà đến giờ con mãi không quên. Giờ kiểm tra một tiết môn Lý hôm đó con loay hoay mãi với đám lý thuyết không học do sinh nhật một người bạn vào hôm qua. Gần hết giờ, mà những bài tập này đúng hết cũng chỉ cứu con tới điểm sáu, trong khi điểm môn lý con luôn suýt soát mười; trong khi thầy luôn kỳ vọng rất lớn vào đứa học trò bé nhỏ và con luôn kiêu hãnh với bạn bè về môn chuyên của mình... Vậy là giữa những bộn bề suy nghĩ chọn lựa, con quyết định gian lận khi thầy quay mặt đi. Được một câu, sang câu thứ hai thì thầy trông thấy, giá như lúc đó thầy cứ đánh dấu bài, mắng con, hay tệ hơn là tịch thu bài cho không điểm vẫn còn hơn là ánh mắt thầy sửng sốt thất vọng nhìn con. Con thảng thốt, vì có lẽ điều làm con buồn nhất không phải là những niềm đau hay thất bại, mà là phụ lại lòng tin, gạt đi niềm kỳ vọng và nhìn thấy nỗi thất vọng dâng lên trong mắt người mà mình yêu thương và kính trọng. Thưa thầy, đối với con đó là bài học lớn nhất, và buồn nhất về lòng trung thực. Điều mà thầy đã nói, rằng lòng trung thực, chính là danh dự của con người, và thầy tin con sẽ mãi là một người trung thực... Con lặng lẽ gác bút và nộp bài, nhưng có lẽ điều đó hoàn toàn vô nghĩa, khi ánh mắt của thầy mãi là một hình phạt trong tâm trí con chưa bao giờ có thể quên lãng.

Con ra trường đã mấy năm nhưng mặc cảm tội lỗi cứ day dứt khiến con chưa một lần dám về lại trường để nhìn thầy. Nhưng sẽ là sai lầm nếu như con cứ mãi im lặng về một chuyện đã qua trong quá khứ. Con tin rằng trong những ngày sắp tới, con sẽ là một người đủ bản lĩnh để đến tạ lỗi với thầy. Thầy ơi, thầy tha lỗi cho con được không?

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"

Phật pháp và cuộc sống 15:43 18/11/2025

Ánh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.

Mẹ tôi cũng bán bắp

Phật pháp và cuộc sống 12:57 18/11/2025

Trên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 08:50 18/11/2025

Tình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.

Thân này thật sự là khách trọ

Phật pháp và cuộc sống 08:16 18/11/2025

Có thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.

Xem thêm