Ai cũng biết buồn
Nhiều lúc thấy người ta đang cười mà chớ vội bảo rằng người đó không biết buồn, thật sự để đánh giá thì đó cũng chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo và vai diễn khá tốt của một con người khôn khéo ấy thôi. Ai thấy được ở sâu bên trong của nụ cười ấy là gì?
Ê mậy! Người điên có biết buồn không?
Tau nghĩ có. Sao mậy lại nghĩ như vậy. Vì suốt ngày tau toàn thấy họ cười.Tau nghĩ ai cũng vậy, dù là một người bình thường hay một kẻ điên, dù là ông tổng thống hay một ông thầy chùa, dù là ông lão bảy mươi hay một đứa trẻ,....thì ai cũng biết buồn. Bởi đơn giản " Bác buồn " chưa bao giờ kiên nễ và chừa để cho bất cứ ai. Ai bác cũng ghé chào, nhưng với mỗi người thì bác sẽ có những cách ghé thăm đặc biệt dành riêng khác nhau .
Ai cũng vậy, cũng có những nỗi buồn chênh vênh chỉ biết cất giấu cho riêng mình, nhiều lúc cũng muốn nói cho người khác hiểu nhưng rồi lại không biết phải nói thế nào và phải diễn tả ra sao để cho người ta hiểu.
Lắm lúc, thèm được nói ra ghê, nhưng rồi lại sợ, sợ không biết người ta có thực sự muốn lắng nghe lòng mình nói? Sợ không biết người ta có chịu đồng cảm với những gì mà mình đang gặp phải, hay chỉ ngượng nghe cho xong vì một vài lí do nào đó , rồi một lúc sau lại quay mặt nhẻm cười vào câu chuyện của mình? Ui....sợ nhiều thứ lắm! Nên nhiều lúc im luôn chẳng còn dám nói nữa.
Mỗi người, mỗi địa vị, mỗi lứa tuổi sẽ thì có những nỗi buồn khác nhau, chẳng qua là việc che lấp và thể hiện nỗi buồn ấy của họ khéo léo ra làm sao. Có người thì chọn nước mắt để viết tên cho nỗi buồn, có kẻ thì chọn nụ cười để xoá mờ, ẩn lấp đi nỗi đau, có người thì thích sự táo bạo để rạch mặt, xé nát cơn đau,......
"Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa!
Ðể nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo!"
Nói nghe, nhiều lúc thấy người ta đang cười mà chớ vội bảo rằng người đó không biết buồn, thật sự để đánh giá thì đó cũng chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo và vai diễn khá tốt của một con người khôn khéo ấy thôi. Ai thấy được ở sâu bên trong của nụ cười ấy là gì? Biết đâu lại là cả lít nước mắt của một người đa sầu, đa khổ. Nhưng vì có lẽ họ hiểu được rằng :
Khóc cũng phải đi qua
Đau khổ cũng phải đi
Buồn cũng ráng mà bước
Nên thôi, họ chọn cười để bước chân nó đỡ nặng nề.
Lắm lúc, thấy người ta buồn mình chớ vội cười và phán xét nỗi buồn của người ta, "ui... chuyện có nhiêu vậy mà cũng buồn, rảnh hơi quá " Thật sự, mình có là người ta đâu nên làm sao mà biết được cái buồn của họ nó đau đến thế nào. Mình cũng chỉ nhìn bằng cái trực diện và cảm xúc của chính mình nên làm sao mà thấu hết được cái cảm giác của người khác nó ra làm sao.
Cuộc sống nó đau khổ lắm lúc cũng từ việc người ta chẳng chịu hiểu cho nhau, người này cứ phán xét rồi chỉ trích người kia chỉ qua góc lăng kính cá nhân của mình, chả bao giờ chịu thấu hiểu và thử đặt mình vào vị trí, hoàn cảnh của người ta. Lời nói chẳng tốn phí nên cứ thỏa sức buông, miễng sao hả dạ của mình là được. Thấy mà đau lòng!
Thiệt! Liệu ngày mai mở mắt dậy mình có còn kịp thấy nhau? Nếu không thương thì thôi đừng ghét, đừng phán xét làm đau lòng nhau nữa ha. Vậy có được không?
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuổi nào cho em
Góc nhìn Phật tử 13:43 22/11/2024Tôi vác ba lô trên lưng trở về sau chuyến hành trình nơi đất khách, trong hành trang tôi mang vài thứ từ quê xa làm quà cho anh em. Vừa bước vào cổng chùa nghe hơi lạnh… thoáng mùi chia ly.
Đạo Phật là lối sống đẹp để hướng đến việc hoàn thiện bản thân
Góc nhìn Phật tử 10:24 22/11/2024Trong cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc đời, Đạo Phật xuất hiện như một ánh sáng soi đường, giúp con người thấu hiểu chính mình và hoàn thiện bản thân.
Để Sư nấu
Góc nhìn Phật tử 10:06 22/11/2024Cách đây chừng sáu năm, ngày đó tôi đang là một sinh viên năm thứ ba, sống chung phòng trọ với bảy người bạn nữa ở khu Làng Đại Học Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy chung trọ nhưng chẳng ai cùng quê với nhau cả, Bắc – Trung – Nam đều có.
Nói xấu người
Góc nhìn Phật tử 09:51 22/11/2024Đã nhiều lần tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ nói xấu người khác, thế nhưng đâu cũng lại vào đó, cứ hễ tụm năm tụm ba là không nói chuyện của người này cũng nói người khác, hoặc khi ai đó nói về chuyện của người khác dù không nói ra nhưng vẫn có những ý nghĩ xấu, không tốt về họ.
Xem thêm