Ba, những người bạn nhỏ, và trái tim từ bi
Không biết từ bao giờ trong nhà ba má, số chân bốn cẳng "hai càng" gần bằng số bước người.

Một con mèo hay ngồi trên nắp lu nước có đôi mắt lim dim như hiểu mọi chuyện trong xóm. Một con chó cụt đuôi cứ nghe tiếng ba là rụt rè chạy tới. Bầy gà tre thì sáng nào cũng rủ nhau bới đất trước hiên kế bên mấy con vịt cỏ cứ quàng quạc suốt những sớm nhiều sương.
Người lớn hình như không sợ già mà chỉ sợ trống!
Con cái lớn lên đi xa, dăm bữa nửa tháng mới về một lần. Điện thoại đổ chuông thì ba hay đưa cho má còn mình thì lùi ra sau vườn chặt tàu lá chuối, dọn mấy ụ đất cũ. Chỉ có mấy con vật là ở lại quanh quẩn, đi về, im lặng nhưng không hề bỏ quên ba trong cuộc sống.
Hồi nhỏ xíu mình cứ tưởng tình thương là những thứ thiệt bự như cái xe ba đèo đi học, cái áo mới má mua hồi hôm Tết. Giờ lớn rồi mới biết thương cũng là những thứ nhỏ hơn, lâu hơn và ở lại dai dẳng hơn. Như chuyện ba không dám đi xa lâu tại sợ tụi nó hổng ai cho ăn. Hay má thấy mấy con mèo tự nhiên bỏ ăn mấy ngày cũng ngồi lo lắng không thua gì ngày trước chăm con bệnh.
Những ngày hay tin con chó con mèo hồi Tết về mình ngó thấy giờ không còn nữa, má kể là ba buồn nhiều rồi cứ đi ra đi vô thất thần miết. Thì ra, mất một người bạn biết nghe mà không biết nói… cũng đớn đau y như mất một phần tiếng lòng.
Ba từng là người trai nông dân, từng qua chiến tranh, từng vác lúa, từng chống lũ. Nhưng con thấy ba yếu đi không phải vì tuổi tác mà vì trong lòng ba dần không còn quá nhiều người để mạnh mẽ vì họ. Cho đến khi tụi nó - mấy đứa chó mèo gà vịt bước vô đời ba như một niềm vui ngập ngừng. Và ba ôm lấy tụi nó như ôm lại phần thương mà người khác đã lỡ tay làm rớt.
Có những buổi trưa nắng hun đỏ mái ngói, ba ngồi nói chuyện với con mèo như một người bạn lâu năm. Má nói: “Ổng nói thiệt, chớ hổng phải giỡn đâu.” Rồi má nhìn mình im lặng, cái im thinh đó ai từng sống đủ lâu mới nghe được… đó là tiếng thở dài của người biết yêu thương rốt cùng cũng là một thứ không bao giờ ngơi nghỉ.
Trong một thế giới mà ai cũng cần được thấy, được nghe, được biết tới thì ba là một người lặng thinh với đôi mắt đầy sấm chớp, lại âm thầm dồn cả trái tim cho những sinh vật không biết nói.
Và chính điều đó làm cho mình thấy ba… dịu dàng đến tột cùng!
Con đã thấy rồi ba ơi, trái tim ba!
Một trái tim từ bi đứng trên sinh tử.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Phật pháp và cuộc sốngNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Chuyện đời khó nói
Phật pháp và cuộc sốngTôi có một cô bạn ở Huế, thường xuyên đi làm từ thiện tại các nhà thương, các trại khuyết tật, trại mù và trao học bổng cho học sinh nghèo ở những vùng xa thành phố. Bất cứ lúc nào, ở đâu cần đến, nếu có thể, cô đều có mặt.
Nghĩ về những người Thầy
Phật pháp và cuộc sốngXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Xem thêm














