Bạn đến với Phật để tu hay để xin?

Phật pháp là con đường thực hành quán chiếu và giải thoát. Nếu ai đến với Phật mà chỉ để xin, thì có khác nào người đứng ngoài cổng chùa, nhìn ánh đèn lung linh rồi tưởng mình đã giác ngộ?

Hôm qua, có một cô Phật tử gọi điện cho tôi.

Giọng cô mệt mỏi, nghèn nghẹn:

“Sư ơi, con tụng kinh mỗi ngày, cúng dường đủ thứ, lễ lạy cũng nhiều…Vậy mà sao trong nhà vẫn bất an, vợ chồng con cái vẫn hay gây gổ,bbản thân con thì cứ lo lắng mãi, chẳng thấy nhẹ lòng chút nào.”

Rồi cô hỏi tôi: “Con đã làm đủ hết…mà sao Phật vẫn chưa độ con hả sư?”

Tôi im lặng.

Vì tôi biết…

Đó không phải là câu hỏi dành cho tôi.

Mà là lời thức tỉnh dành cho chính cô và cho rất nhiều người khác cũng đang đi nhầm đường trong việc tu học.

Ngày nay, có một điều rất lạ nhưng rất thật trong đời sống tôn giáo: Người ta đến chùa không phải để tu mà để… xin.

Xin sức khỏe, xin tiền tài, xin bình an, xin buôn may bán đắt.

Và nếu “xin hoài mà không thấy linh", thì…đổi chùa.

Phật tử đi chùa như thế nào mới đúng pháp?

Bạn đến với Phật để tu hay để xin? 1
Ảnh minh họa. 

Trong sâu thẳm, họ không thật sự thờ Phật mà đang thờ sự mong cầu của bản thân.

Tượng Phật trở thành “thần tài mặc áo vàng”, bàn thờ Phật biến thành “quầy giao dịch nhân quả,” nơi người ta gửi vào đó lễ vật, tiền vàng, một chút lòng thành, để mong đổi lại quả lành tức thời.

Và như vậy, Pháp không còn là con đường để quán chiếu, buông bỏ, giải thoát, mà chỉ là phương tiện để mua lấy sự yên lòng tạm bợ.

Có người đốt cả xe vàng mã, nhưng lại không đốt đi nổi một chút tham sân si trong tâm.

Có người cúng dường cả chục triệu, nhưng chưa từng bố thí một lời tử tế cho người bên cạnh.

Có người tụng kinh mỗi ngày, nhưng khi trở về nhà, vẫn không tránh khỏi những lời giận hờn, trách móc.

Bởi tâm phàm phu còn vướng bụi trần, nên dù có đọc lời Phật, nếu không thật sự quán chiếu và chuyển hóa, thì kinh cũng chỉ là tiếng vang ngoài môi, chưa chạm được vào tận gốc khổ đau trong lòng.

Đó là mê tín trong lớp áo Phật.

Nó tinh vi vì được che đậy bằng hình thức,

Được bao biện bằng hai chữ “lòng thành,”

Nhưng tận gốc, vẫn chỉ là đổi chác, sợ hãi và vô minh.

Đức Phật không dạy chúng ta cầu khấn.

Ngài dạy tự thắp đuốc lên mà đi.

Không phải “xin bình an” mà là sống sao để tâm an.

Không phải “xin Phật độ” mà là sống theo lời Phật để tự vượt thoát khỏi khổ.

Phật pháp là con đường thực hành quán chiếu và giải thoát.

Nếu ai đến với Phật mà chỉ để xin, thì có khác nào người đứng ngoài cổng chùa, nhìn ánh đèn lung linh rồi tưởng mình đã giác ngộ?

Chánh tín không cần vàng mã, lễ lớn.

Chỉ cần một tâm biết quay về, biết tu sửa,

Thì dù đang giữa đời thường, cũng có thể thấy Pháp rơi nhẹ như mưa trên vai.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Đã tằm thì phải nhả tơ

Phật pháp và cuộc sống 08:47 21/11/2025

Lúa mót cười cợt thúng quang/ Gánh về gánh cả nắng vàng về theo/ Chân thoăn thoắt bước xa nghèo/ Tóc còn bịn rịn với theo gió đồng

Hãy là hiện thân của sự bình an

Phật pháp và cuộc sống 08:23 21/11/2025

Khi con người chân thật được hiện diện, ta sẽ tự nhiên nói chuyện với người khác bằng năng lượng rất mềm mỏng, rất dịu dàng, rất dễ thương. Trong từng lời nói và ánh mắt đều có sự lắng nghe, có tôn trọng, có chấp nhận và có hoan hỷ.

Hai món nợ đời người nhất định phải trả

Phật pháp và cuộc sống 07:47 21/11/2025

Trong cuộc đời này, có 2 món nợ lớn nhất mà chúng ta phải trả - đó là công ơn cha mẹ và thầy cô.

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 10:00 20/11/2025

Khi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.

Xem thêm