Cản ngại lớn nhất với đường tu
Tất nhiên, đây là quan điểm cá nhân của một người chập chững tìm cầu học đạo giải thoát của đức Phật, và thấy rằng người khác, ở căn cơ khác, thấy cản ngại lớn nhất là vấn đề khác cũng dễ hiểu.
Không chỉ với nhà Phật, văn học nghệ thuật để tâm nhiều đến sự tồn tại kiên cố của cái tôi. Từng xem chăm chú vở kịch nổi tiếng của tác giả Lưu Quang Vũ “Tôi và chúng ta” từ ngày còn trẻ, thấy mô tả về cái tôi và sự đối kháng mãnh liệt của nó với cái chung, “cái chúng ta” trong xã hội đương thời ghê gớm như thế nào. Có những quan điểm chính trị chỉ đích danh cái tôi đáng sợ ấy là nguồn cội của chủ nghĩa cá nhân, trở ngại của ý thức cộng đồng và sự hòa hợp đám đông cho những lợi ích chung.
Cách nhận biết, cảm hiểu cái tôi cũng phong phú lắm. Tôi lúc còn thiếu niên đã được người cha nuôi kính yêu phân tích kiểu “diễn nôm” nhiều khái niệm sâu sắc và cơ bản trong đó, tất nhiên, có cái tôi đã nói. Người dẫn dục vui vui: con thấy chú bé kia đang bú dòng sữa mẹ không, chưa biết gì nhiều vậy mà tay này ôm bầu sữa bên này, tay còn lại ôm bầu sữa còn lại! Tôi tự “đức kết” hình tượng ấy minh họa cho cái tôi có từ rất sớm với mỗi người, tất nhiên minh họa khái niệm lớn và trừu tượng, có tính triết học như vậy cũng thô sơ lắm.
Câu hỏi: cái gì vô hạn ở trên đời? có lẽ, với tôi (lại “tôi”!) chính là cái tôi, nó vô cùng tận không có giới hạn gì hết trọi cho dù thừa biết nó chỉ là một phần tử tồn tại trong thế giới hữu hạn, và bất hạnh, bi kịch, mâu thuẫn sinh – tử ..nằm ở chỗ ấy. Tôi chưa từng nghe ai than thở: tôi đủ rồi, nhiều quá, dừng lại đi… Mà chỉ nghe: ước sao, thêm nữa, chút nữa… Sự thỏa mãn mọi mặt với chúng sinh – mà khoa học tâm lý đã phát biểu rất rõ trong các giáo trình - là không bao giờ có điểm dừng, đạt ngưỡng này lại xuất hiện ngưỡng khác cao hơn cần thỏa mãn tiếp! Một cuộc rượt đuổi không hề ngoạn mục chút nào, mệt mỏi và vô vọng.
Lắng nghe chuyện vãn mọi chốn thấy rằng cái tôi đúng là rất lớn. Nó cao hơn đỉnh núi cao nhất ở Hy Mã Lạp Sơn, bạn có thể phê phán chê trách đỉnh núi cao nhất tùy ý, đừng đụng đến cái tôi của “đối tác”. Câu chuyện thời sự tà dư tửu hậu có thể chạy quanh thế giới, đụng chạm hầu hết nguyên thủ và lãnh tụ, mọi thứ, vẫn êm ru bà rù, nhưng nếu đụng đến cái tôi của những “tham dự viên” thì coi chừng! hi hi…. Cái tôi đáng ghét vậy đấy.
Có nhiều người truyền tụng trong dân gian chuyện bi hài bà cụ nọ tánh dữ, cần mẫn giữ nghiêm giờ giấc tụng niệm, tư thế, tác phong rất ổn, ra vẻ người tu. Nhưng nếu có trẻ nhỏ vô tư chọc phá, bẻ cây hái cành vào lúc ấy ngay lập tức cụ se nổi tam bành buông chuông mỗ tính đủ với tụi nhóc! Cụ không buông được cái tôi nhỏ bé của mình để lấy cái lớn hơn từ tay đức Phật.
![]() |
Cái tôi, với quan niệm Phật giáo, quả thật rất lớn tham sân si có nằm trong nội hàm “cái tôi” không? Có. Thất tình lục dục có ngoài cái tôi không? Không. Mọi cái đều ở trọn trong cái tôi vô hình song kiên cố hơn sắt thép, có người tu cả đời vẫn không chút nào cái tôi cứng rắn của mình.
Không đề cập đến tâm linh, tôn giáo, cõi trần tục giả tạm này, hạnh phúc tương đối cũng không đánh cho người có cái tôi lớn và không được kiểm soát. Họ không bao giờ thấy đủ, mất ăn mất ngủ để “có” nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nữa..nữa… Có khi “có” càng nhiều bất hạnh càng lớn, “họ” không còn thời gian và khoảng trống nào để thụ hưởng cái đã có, đốt mình trong cơn khát sở hữu vô hạn. Có câu chuyện cổ thú vị: Vua ban cho chàng trai nọ có công lớn với triều đình một ân hiệu đặc biệt: chàng ấy có quyền với con tuấn mã và thanh gươm báu được ban, xác định ranh giới đất đai trong Vương quốc tùy ý, chạy được đến đâu dùng gươm đánh dấu “sổ đỏ” đến đấy và kết cục chàng trai ấy đã gục ngã cùng chú ngựa bất hạnh vì cố chạy mãi không dừng. Đấy có thể coi là bước chạy của cái tôi.
Phật từng có hình tượng tuyệt vời về họa đứt lưỡi do cố liếm giọt mật còn sót trên con dao, sau khi đã ăn hết khúc mía! Nho giáo từ xa xưa đã đề cập sâu đến sự cần thiết tri túc để có hạnh phúc (tương đố), nhưng có vẻ sự tồn tại của cái tôi vô cùng kiên cố, xã hội hiện đại với phồn hoa vật chất, cái tôi càng phát triển ghê gớm, cạnh tranh át hết không gian sinh tồn.
Người sơ cơ như tôi nhận thấy quá trình tu tập chính là quá trình câu thúc, kiểm soát và hạn chế cái tôi để có giải thoát thông qua phương pháp đức Phật đã trải nghiệm và để lại cho chúng sinh: quán tưởng, hành tập, câu thúc thân tâm… Cái tôi chính là biểu hiện cao nhất của xác phàm, thu hẹp “vùng” của nó chính là đồng thời mở rộng không gian cho tâm Phật triển nở. Tất nhiên, đấy chỉ là nhận thức sơ sài.
Xã hội hiện đại, như đã nói, dường như là thời hoàng kim để cái tôi cá nhân khoe sắc và hoành hành, và đấy có thể xem là thách thức với Phật giáo và không chỉ Phật giáo mà cho chúng sinh thời đại này.
Đáng lo.
Nguyễn Thành Công
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Nếu bạn stress nặng, hãy tìm Thiền buông thư
Đời sốngChúng ta đã tích tụ những căng thẳng lâu ngày trong thân thể qua cách sống hằng ngày của mình trong việc ăn, uống, sinh hoạt. Vì thế sức khỏe của chúng dần dần bị hao mòn. Thiền buông thư là cơ hội để cho thân tâm được nghỉ ngơi, được chữa trị và hồi phục. Chúng ta để cho toàn thân được buông lỏng, đưa sự chú tâm và gởi tình thương lần lượt đến từng tế bào, từng bộ phận của cơ thể. Hãy cùng sư cô Chân Không tập Thiền buông thư.
Thông minh và đạo đức…
Đời sống
Thông minh thiếu đạo đức là mối họa cho bản thân lẫn xã hội. Nhân loại ngày nay trọng dụng trí thông minh mà bỏ quên đạo đức sẽ đưa đến hỗn loạn và họa diệt vong. Thông minh và đạo đức là tố chất tối cần cho cuộc sống.
Thăm Thầy Thích Nhất Hạnh chúc mừng Tết thầy trò ngày cuối tuần
Đời sống
Ngày 20 tháng 11 là ngày hội lớn của các thầy cô giáo. Ngày này chúng ta đã luôn đón một cách hào hứng và đầy hạnh phúc với tên gọi là Tết thầy trò theo ý tưởng của Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng - Chủ tịch công ty sách Thái Hà.
Nói và làm
Đời sống
“Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Nói là thế đấy, lời nói đáng giá nghìn vàng. Và nó sẽ càng đáng trân trọng hơn khi được đem ra thực hành. Bởi thế “Nói và làm trong cuộc sống” đang là một trong những vấn đề được mọi người quan tâm, đặt ra trong lòng mọi người những dấu chấm hỏi.
Xem thêm















