Cầu ai an nghỉ bình yên
Đêm xuống rất sâu. Bóng tối len lỏi vào từng góc nhỏ của căn phòng, phủ lên những kỷ vật còn nguyên vị trí cũ, như thể mọi thứ vẫn đang chờ một người trở về. Chỉ có hơi ấm là đã rời đi, để lại một khoảng trống lạnh lẽo không cách nào lấp đầy. Trong sự tĩnh lặng ấy, người ở lại chợt hiểu thêm về tính không vĩnh cữu của đời sống – mọi hiện hữu rồi cũng đến lúc tan ra, dù lòng người chưa kịp chuẩn bị.
Thời gian trôi chậm và nặng, từng nhịp khẽ khàng nhưng đau đớn, như gõ thẳng vào tim người còn thức. Có những cuộc gặp gỡ, không ồn ào, không phô trương, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã mang theo cảm giác thân quen đến lạ. Như thể đó là một nhân duyên đã được gieo từ rất lâu, nay chỉ vừa đủ điều kiện để nở ra trong một kiếp người ngắn ngủi.
Từ khoảnh khắc ấy, hành trình chung bắt đầu, dài, lặng lẽ và nhiều hy sinh hơn những gì người ta thường kể. Giữa những năm tháng xa xứ chênh vênh, giữa cuộc mưu sinh khắc nghiệt, có một người lặng thầm đứng vững, nhận phần gian khó về mình, đổi lấy sự bình yên cho người kia. Không một lời than vãn. Chỉ có đôi vai ngày một trĩu xuống và ánh mắt ngày một sâu hơn vì lo nghĩ. Người ấy sống cho người khác nhiều đến mức quên mất chính mình, như thể đã tự nguyện gánh phần nghiệp nặng về phía mình.
Đến khi thân thể mỏi mòn, hơi thở ngắn dần, vẫn chỉ kịp để lại một nụ cười rất nhẹ, như muốn nói rằng: “Đừng lo.” Nhưng đời người vốn mong manh. Khi giông bão vừa qua, khi những ngày yên ổn vừa chạm ngõ, thì định mệnh lạnh lùng xuất hiện, cướp đi tất cả chỉ trong một khoảnh khắc không báo trước.
Người ra đi rất khẽ. Không kịp một lời trăn trối. Không kịp một cái nắm tay sau cùng. Như một làn khói tan vào khoảng không vô định, trả thân xác về cho hư không, để lại phía sau một thế giới đổ sụp. Từ giây phút ấy, người ở lại sống giữa hai thực tại: ban ngày cố gắng tiếp tục, ban đêm lặng lẽ vỡ vụn.
Nỗi đau không gào thét, chỉ âm ỉ, dai dẳng, thấm sâu vào từng nhịp thở. Có những đêm chợt tỉnh, bàn tay theo thói quen vẫn quờ sang khoảng trống bên cạnh, tìm kiếm một hơi ấm đã trở thành ký ức. Chạm vào chỉ là lạnh lẽo. Lạnh đến nhói lòng. Dẫu cố thực tập chú tâm, nhắc mình hít vào thở ra để đứng vững, thì nỗi nhớ vẫn lặng lẽ tràn lên như nước dâng không báo trước.

Càng tự nhủ phải học cách buông, phải chấp nhận quy luật đến và đi của đời người, thì hình bóng ấy lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết. Không phải trong mơ, mà trong từng góc nhỏ của ký ức: giọng nói quen, ánh nhìn hiền, những điều rất bình thường nay trở thành xa xỉ. Day dứt nhất vẫn là câu hỏi không lời đáp: vì sao người phải ra đi trong cô độc đến vậy? Vì sao không thể ở bên đến giây phút cuối cùng?
Nỗi ân hận ấy không cho phép người ở lại được yên. Nó trở thành một nỗi day dứt âm thầm, theo suốt những đêm dài, nhắc nhớ rằng có những điều trong đời, dù thương đến đâu cũng không thể làm lại.
Rồi trong tận cùng của mất mát, người ta bắt đầu hiểu ra một điều rất giản dị: đời sống vốn không bền lâu. Mọi yêu thương đều mong manh. Hiểu được điều đó không khiến nỗi đau vơi đi, nhưng giúp trái tim thôi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Buông xả không phải là quên, mà là chấp nhận để người mình thương được nhẹ gánh hơn. Là giữ tình yêu lại trong lòng, nhưng thôi níu kéo hình hài đã mệt mỏi.
Nguyện những giọt nước mắt còn rơi được xem như một lời tiễn đưa muộn màng. Nguyện đem chút công đức hồi hướng, mong người ra đi sớm được an lạc, thong dong ở một cõi hiền hơn, tĩnh lặng hơn. Mong người đừng ngoảnh đầu nhìn lại quá nhiều, bởi phía sau vẫn còn một trái tim đang rỉ máu, đang học cách sống tiếp trong nỗi nhớ không nguôi.
Nguyện cầu cho một kiếp nợ duyên được an nghỉ bình yên.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Cầu ai an nghỉ bình yên
Phật pháp và cuộc sốngĐêm xuống rất sâu. Bóng tối len lỏi vào từng góc nhỏ của căn phòng, phủ lên những kỷ vật còn nguyên vị trí cũ, như thể mọi thứ vẫn đang chờ một người trở về. Chỉ có hơi ấm là đã rời đi, để lại một khoảng trống lạnh lẽo không cách nào lấp đầy. Trong sự tĩnh lặng ấy, người ở lại chợt hiểu thêm về tính không vĩnh cữu của đời sống – mọi hiện hữu rồi cũng đến lúc tan ra, dù lòng người chưa kịp chuẩn bị.
Bản chất của mọi cuộc vui là đến rồi đi
Phật pháp và cuộc sốngBao ánh cười từng rộn rã một thời rồi cũng theo gió mà nhạt dần, như những cánh hoa rơi sau buổi tiệc xuân. Khi tiếng nói cười tan vào hư không, ta chợt nhận ra niềm vui vốn mong manh, chỉ cần một cơn gió nhẹ là đủ đổi màu ký ức.
Vô thường không lấy của mình điều gì cả...
Phật pháp và cuộc sốngTu không phải để đời hết biến động. Tu là để khi biến động tới, mình đừng suy sụp. Tu là để sống cho đàng hoàng trong từng ngày: Nói ít lại những câu làm người ta đau, bớt hơn thua những chuyện không đáng, thương người ta khi còn kịp, và chịu sửa mình khi còn làm được...
Xem thêm















