Chỉ sáu căn thôi mà dệt thành muôn nỗi đoạn trường

Sáu căn nhỏ nhoi thôi/ mà mở toang cánh cửa ba nghìn đại thiên thế giới/ Sáu trần dẫu mỏng manh như khói như sương/ mà buộc chặt con người trong mê lộ khổ đau bất tận...

Chỉ sáu căn thôi mà dệt thành muôn nỗi đoạn trường 1
Ảnh minh họa. 

Sáu căn là gốc của trầm luân sanh tử

Chỉ sáu căn mong manh đối diện sáu trần sôi động

Mà bao kiếp người nổi trôi trong từng sát-na mịt mùng

Thấy thương thân phận cánh bèo gió cuốn sóng dồn

Bóng nắng xiêu qua vách tưởng như vầng nhật nguyệt tàn đông

*

Từ đôi mắt, cả thiên hà đổ xuống

Từ đôi tai, biển cổ kim vần vũ vọng vào tim

Một thoáng hương xưa từ mái tóc mềm

Cũng đủ gọi thức bao điều ngủ quên trong ký ức

*

Chạm vào lạnh lẽo của đêm ta run rẩy

Mà biết bao thân phận trong giá băng đời người

Sờ vào chiếc lá rơi nghe như tiếng thở dài của đất

Cánh chim trời lạc lối cũng trở thành câu hỏi vô thường

*

Lưỡi nếm vị mặn của giọt lệ đêm nay

Vị đời chát đắng hòa trong giây phút chợt đau

Thân run theo nhịp gió

mà tưởng như đất trời đang thở cùng linh mệnh

*

Ý khởi lên muôn trùng vọng tưởng

Tựa sóng cồn dồn dập nghìn lớp chẳng ngơi

Một ý niệm vừa sinh

lại kéo theo ngàn kiếp sống chết vơi đầy

*

Sáu căn nhỏ nhoi thôi

mà mở toang cánh cửa ba nghìn đại thiên thế giới

Sáu trần dẫu mỏng manh như khói như sương

mà buộc chặt con người trong mê lộ khổ đau bất tận

*

Chỉ cần một niệm tỉnh thức sáng soi

Thì sáu căn trở về như sáu dòng suối thanh lương mát dịu

Chỉ cần một hơi thở an nhiên

Thì ba nghìn thế giới cũng tan vào phút giây hiện tiền

*

Rồi biết đâu trong một cái nhìn

Ta thấy ra tánh Không sau bao lớp vọng tình hư huyễn

Biết đâu trong một âm thanh nhỏ bé

Ta nghe được tiếng chuông giải thoát từ xa xưa vọng lại

*

Sáu căn vẫn rong chơi giữa cõi trần tục

Nhưng lòng không còn trú ngụ nơi đắm say mê lầm

Mắt vẫn nhìn, tai vẫn nghe, thân vẫn chạm

Mà trong sâu thẳm chỉ còn một bầu trời vô ngã tịch nhiên

*

Chỉ sáu căn thôi mà dệt thành muôn nỗi đoạn trường

Cũng sáu căn ấy nếu biết quay về

sẽ đưa người vượt qua trầm luân sinh tử

Từ vọng niệm mà hóa thành thuyền Bát Nhã thong dong vượt bể khổ

*

Vẫn là mắt tai mũi lưỡi thân ý ấy

Nhưng khi nhận ra nguồn tâm vô thủy vô chung

Một cái nhìn cũng đủ độ đời

Một nụ cười cũng đủ giải trừ muôn kết nghiệp.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Chỉ sáu căn thôi mà dệt thành muôn nỗi đoạn trường

Phật giáo thường thức 11:30 19/12/2025

Sáu căn nhỏ nhoi thôi/ mà mở toang cánh cửa ba nghìn đại thiên thế giới/ Sáu trần dẫu mỏng manh như khói như sương/ mà buộc chặt con người trong mê lộ khổ đau bất tận...

Thầy đưa kim đây Ta xâu cho

Phật giáo thường thức 09:34 19/12/2025

Theo dòng lịch sử cách đây hơn 2600 năm tại xứ Ấn Độ một bậc vĩ nhân đã ra đời. Kể từ đấy, lần đầu tiên trong lịch sử của nhân loại, ánh sáng của trí tuệ được thắp lên, yêu thương được lan tỏa muôn nơi. Dân chúng được sống trong cảnh đất nước thái bình, ấm no và hạnh phúc.

“Ba đời không rời một niệm” là như thế nào?

Phật giáo thường thức 08:48 19/12/2025

Trong Kinh Hoa Nghiêm có nói “tam tế bất ly nhất niệm” (ba đời không rời một niệm), lời nói này là như thế nào?

Khi năm triền cái được đoạn trừ

Phật giáo thường thức 07:52 19/12/2025

Đây là lập luận tôi thường dùng khi nói chuyện với những người thích đi câu cá. Tôi bảo họ: “Đừng gắn lưỡi câu”.

Xem thêm