Chút tình với nắng
Thời gian gọi nắng vàng. Thời gian gọi tất cả những tình cảm tinh khôi nhất, nhẹ nhàng nhất vốn yên vị trong lòng. Giữa phút giây “sống chậm lại” trước bộn bề cuộc sống, tôi cảm nhận như có ai đó đang cố gắng thủ thỉ vào tai mình: “Mùa nắng về!”.
Trong nỗi nhớ, tôi mường tượng màu nắng vàng rực rỡ trải dài trên mọi ngõ ngách của con đường làng quen thuộc, nơi tôi vẫn thường sánh bước cùng lũ bạn thân ngày ngày đến trường. Con đường đã được làm mới, mặt đường được đổ bê-tông, song vẫn còn cỏ xanh mọc ven hai bên; điểm xuyết vào đó là những loại cây bé xíu sặc sỡ hoa vàng. Mỗi buổi sớm dạo bước, tôi thích thú cảm nhận những con nắng ấm đang mải miết đuổi bắt nhau trên những bông hoa đồng nội nhỏ nhắn, xinh xắn còn vương sương sớm. Nắng tươi tắn nhún nhảy trên tà áo dài trắng tinh khôi của cô học trò xuân thì, tô lên nụ cười lúng liếng, đôi má ửng hồng và cả đôi mắt lấp lánh. Nắng hồn nhiên đánh thức ước mơ bé nhỏ của riêng tôi, ước mơ được trở thành một cô hướng dẫn viên lịch lãm, mỗi ngày đều được thong dong, rạng rỡ trong nắng xanh. Nép mình dưới tán cây bàng già nơi sân trường, tôi lật từng trang lưu bút học trò giữa không gian trong trẻo với một vài tia nắng len lỏi xuyên qua từng cành cây kẽ lá, bất chợt dừng lại thật lâu trước cánh phượng hồng nhạt ướp tẩm màu nắng, lưu giữ biết bao kỉ niệm học trò...
Tôi nhớ và thương cái nắng hanh hao như muốn vắt kiệt mồ hôi của người cha chịu thương chịu khó trên cánh đồng lúa mới đương trổ bông vàng óng. Mỗi lần đem cơm ra đồng cho ba, tôi thường mang theo tàu lá chuối, che nghiêng lên mái đầu lấm tấm hoa râm của ba, để ngăn cản những tia nắng ương bướng đang cố vồ lấy gương mặt sạm đen tần tảo. Nhưng có lẽ, chỉ khi ba nhìn thấy từng gié lúa đều, nặng trĩu và căng tràn sức sống đang đung đưa trước nắng nung và gió thoảng, thì những nhọc nhằn của ba mới nhanh chóng tan biến. Và tôi nhớ, nhớ như in cái nắng gay gắt làm mẹ tôi phải nhíu mày lúc loay hoay chăm sóc các khóm rau sau vườn. Cũng như ba, chỉ có mẹ mới thấu hiểu được niềm vui khi dõi theo mấy dải rau xanh mơn mởn đang trải dài tắm nắng, hứng lấy “lộc trời” sau màn đêm băng giá…

Thương thuở ấu thơ khờ khạo, tôi nhớ tôi và các bạn cứ hay bướng bỉnh chọn thời điểm trời “đứng bóng” lén lút trốn đi chơi. Những trận đòn roi, mà đứa nào cũng thế, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy đau nhói, vẫn không đủ sức kéo chúng tôi bước ra khỏi các buổi mò cua bắt ốc, những trò bắn bi tạt lon, những buổi chơi “rồng rắn lên mây”,... bên triền sông mỗi lần nắng thắp lửa. Đây cũng là nguyên do mà lũ trẻ, lớn lên nơi làng quê như chúng tôi, đứa nào cũng đen nhẻm. Dù vậy, dường như ai ai cũng tự tin vào làn da rám nắng, vẻ săn chắc, rắn rỏi của mình. So với trẻ em thành phố, mấy đứa tôi thường ít bị cảm khi thời tiết thay đổi cũng là vì thế.
Rong ruổi về tuổi thơ, tôi nhớ cả cái nắng heo may trong buổi chiều nghiêng nghiêng, ôm trọn hình ảnh trẻ chăn trâu tranh nhau quả bóng tròn, vốn là trái bưởi chín sau vườn của nhà một đứa bạn. Trò chơi thuở bé trên cánh đồng cỏ xanh ươm với tiếng cười nắc nẻ, rộn rã hôm nào, như muốn ru lòng những người con luôn mong mỏi được một lần trở về, được lên dây cót tinh thần, để đối diện với bao bon chen, áp lực hiện tại. Trong một khoảng nhỏ của tranh tươi sáng tuổi thơ, có vệt nắng dìu dịu quẩn quanh bên câu chuyện tỉ tê của cô bé quê hiền lành đang trao nhau tình bạn thân ái... Nắng miên man trong từng kỉ niệm...
Tôi đi giữa phố thị, lại thèm trở về “tắm mát” trên quê hương... Nơi làng quê thân thương, có kí ức trọn vẹn đưa ta đi – về trong tin yêu giữa màu nắng... Có tiếng hát cất lên bài ca về nắng... Bình yên!
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Người ta khổ hơn mình…
Phật pháp và cuộc sốngMấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Xem thêm














