Đi tu không phải là một nghề!
Thời gian gần đây, lướt qua một số trang mạng thấy có một số bài viết bàn về việc “Có thể coi đi tu là một nghề hay không?”, trong đó, có nhiều ý kiến bình luận khác nhau xoay quanh vấn đề này. Vậy tại sao lại có sự tranh luận như vậy?
Khi hành đạo, không cần làm việc nhưng tài sản, đất đai, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc do phật tử cung hiến cũng quá dư thừa cho phép những vị này có thể tiêu xài thoải mái, ăn uống no say, vợ con đầy đủ và nếu muốn thì tình nhân cũng sẵn có ngay.
Nhà cửa được miễn thuế, ăn khỏi tốn tiền và có người hầu hạ, kẻ làm bếp dâng lên tận miệng. Có vị còn biến từ nhà ở cho đến nơi thờ phượng thành cơ sở kinh doanh với giá cắt cổ từ cuốn sách cho đến gói thực phẩm (tất cả các hoạt đọng kinh tế đều theo hình thức thu tiền mặt).
Khi phật tử đến xin lễ được các thầy cho giá đàng hoàng và thường tỏ vẻ không hài lòng nếu như phật tử đề cập đến giá cả của nhà chùa!
Tình trạng các thầy “hành nghề tôn giáo” với giá cắt cổ phật tử một cách vô tội vạ, các lễ lạt được các thầy ấn định giá... diễn ra ở nhiều nơi. Như việc tang chế, giá cả được ấn định bao nhiêu tiền cho thầy đến tư gia, đến nhà xác để tụng niệm; bao nhiêu tiền để tổ chức theo hình thức lớn, trung bình, nhỏ đối với một lễ tiễn đưa người quá cố; bao nhiêu tiền để đưa tro cốt về chùa và bao nhiêu tiền theo đẳng cấp giàu sang hay bình dân để thuê một cái hộc đựng hũ tro cốt người chết. Tiền nhiều thì nhà chùa tổ chức lớn, với nhiều thầy làm lễ và tổ chức lễ riêng rẽ một cách trang trọng vào thời điểm thích hợp; còn ít tiền thì tổ chức cầu siêu tập thể và vào những thời điểm không thuận lợi cho người thân.
Mái chùa che chở hồn dân tộc Nếp sống muôn đời của tổ tông |
Từ những dẫn chứng đó, họ cho rằng, nghề đi tu chẳng những là một nghề ấm thân cho kẻ tu hành mà còn giúp họ nhanh chóng trở thành triệu phú, lại không phải mất một giọt mồ hôi. Chỉ cần một sớm một chiều là có thể trở thành kẻ ăn trên ngồi trước và được trọng vọng nhất trong thiên hạ.
Chính vì vậy, có người muốn đi tu để trở thành triệu phú một cách nhanh chóng, được thiên hạ đội lên đầu, chắp tay vái lạy, được cung phụng đủ thứ, từ tiền bạc tới danh vọng, thậm chí cả tình cảm!
Những hình ảnh chắp tay cúi đầu “con lạy thầy” làm cho các nhà tu hành quên hẳn vai trò một người tu hành để rồi những vị này tự ban cho mình cái quyền linh thiêng, đại diện cho cõi trên ban phát ân huệ cho chúng sinh và bắt người phàm tục phục dịch cho mình.
Hình ảnh của thầy tu ngày nay thường bị hư hỏng và đôi lúc trịch thượng bởi hai lý do: Trước hết là số người sùng đạo có thái độ tôn trọng thầy tu một cách quá đáng: việc gì của thầy làm đều tốt, đều đẹp; lời thầy nói gì nghe cũng hay cũng phải. Thứ đến là một số tín đồ cò mồi, dựa vào tôn giáo để làm chính trị cũng như kinh doanh, họ bám lấy thầy, nhà chùa, theo sát thầy đánh trống thổi kèn, chắp tay lạy sống và khúm núm trình thưa như đang đứng trước mặt quan quyền, vua chúa ngày xưa. Hành động này không những đưa “cái tôi” của các thầy lên tận mây xanh, những cái tầm thường, xấu xa trong lòng các vị tu hành đã không diệt được mà còn được thường xuyên bơm lên thì “Tham, Sân, Si” trong lòng các vị tu hành ngày càng lớn hơn người phàm tục nữa!
Cách dùng này không chỉ gây ngộ nhận về lý tưởng đi tu và phụng sự nhân sinh của tăng sĩ Phật giáo mà còn vô tình xúc phạm đến lý tưởng xuất gia của tăng sĩ vì khi cho rằng tăng sĩ Phật giáo “hành nghề tôn giáo” thì người ta sẽ đánh đồng việc tu hành cũng là “nghề để sinh sống”, từ đó không thấy được giá trị đạo đức, văn hóa, xã hội và tinh thần mà các tăng sĩ Phật giáo đóng góp trong việc cải thiện đời sống xã hội được tốt đẹp hơn.
Thực tế, nhiều người từ bỏ sự nghiệp thành công, vai trò lớn trong xã hội, vì giác ngộ lý tưởng cao cả của Phật giáo, trở thành nhà đạo đức tâm linh, trọn đời phụng sự, xóa bỏ nỗi khổi niềm đau, mang lại an vui, hạnh phúc. Khác với một số tôn giáo khác, tăng sĩ Phật giáo không ăn lương, nặng về hành trì và đời sống đạo đức chứ không phải là bộc lộc, quyền uy và chức tước. Đúng nghĩa các tu sĩ Phật giáo là những người “vô sản” đúng nghĩa.
Số này cũng thừa nhận, những người tu đạo đang trên con đường tu để chỉnh và sửa mình, họ chưa phải là con người hoàn chỉnh, chưa “đắc đạo”, chưa đạt tới độ trang nghiêm cần thiết theo quy định giới luật của tôn giáo nên nếu những tu sĩ này có vi phạm giới luật, đạo đức cũng là việc bình thường, họ cần có thời gian và quá trình tu tập, rèn luyện mới có thể chuyển hóa để đạt được chuẩn mực của người tu sĩ. Việc một số người không tu đạo, lợi dụng tôn giáo (như việc giả sư đi khất thực, đi bán hương, đi quyên tiền...) không những làm ảnh hưởng xấu tới Phật giáo mà còn vi phạm pháp luật bởi hành vi giả danh, trục lợi. Bên cạnh đó, có một số người tu đạo nhưng sống cuộc sống thiếu phạm hạnh, làm ảnh hưởng xấu tới hình ảnh tôn giáo, “con sâu làm rầu nồi canh”.
Do vậy, họ “cứ sai đi vì cuộc đời cho phép”, sai rồi sửa chứ có gì đâu mà phải ồn ào! Hơn nữa, một số người cho rằng, vẫn có tình trạng các vị tu sĩ có chức trách còn có những việc làm chưa đúng thì người nhỏ, mới tu như mình thì sai một chút cũng có sao!
4. Tôi là người kính ngưỡng đạo Phật cũng như hình ảnh người tu sĩ Phật giáo. Tôi cũng tin vào luật nhân quả, gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy, các vị tu sĩ vi phạm sẽ phải chịu những hậu quả do hành vi của mình gây ra! Tuy nhiên, việc các tu sĩ sống cuộc sống thiếu phạm hạnh, vi phạm giới luật, thậm chí là vi phạm pháp luật đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy tín của người tu sĩ nói riêng và uy tín của GHPGVN nói chung; hình ảnh chư tăng, ni trong con mắt phật tử và nhân dân thực sự đang đặt ra những vấn đề cấp bách.
Thời gian qua đã có hiện tượng biến thái trong Phật giáo: tu sĩ tự tử vì sử dụng ma túy, tu sĩ đưa gái vào chùa ngủ qua đêm, tu sĩ lừa đảo tình và tiền, tự tử vì thất tình...). Nguyên nhân sâu xa của vấn đề này không chỉ do sự kính ngưỡng tu sĩ một cách quá đáng của một bộ phận phật tử mà còn do bản thân của những tu sĩ này thiếu sự kiên trì tu hành, việc đi tu của họ có thể phát xuất từ một động cơ không thanh tịnh, thiếu lý tưởng phụng sự và bản thân họ không thể phụng sự nhân sinh đúng với tinh thần “từ bi, vô ngã, vị tha” theo lời đức Phật dạy.
Quan trọng hơn công tác quản lý của Giáo hội đối với tăng, ni ngày càng thể hiện sự yếu kém; qua các vụ việc trên chưa thấy vai trò của Giáo hội trong việc giải quyết các vụ việc phức tạp xảy ra ngay từ cơ sở; thường các vụ việc vi phạm giới luật xảy ra, khi chính quyền và nhân dân phát hiện thì Giáo hội mới biết và biết cũng để đó chẵng có biện pháp xử lý minh bạch nào.
Chính việc này đang bị các thế lực xấu lợi dụng để phỉ báng Phật giáo, thậm chí người của các tôn giáo khác đã mở các trang mạng xã hội để thóa mạ Phật giáo làm xấu hình ảnh của Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Các hiện tượng trên nếu không sớm được xử lý, giải quyết thì sẽ gây hậu quả khôn lường!
Việc giải quyết vấn đề này không thể dựa vào ai khác mà phải chính Phật giáo đứng ra giải quyết, cần kiên quyết loại bỏ những tu sĩ vi phạm nghiêm trọng giới luật để lập lại kỷ cương, trang nghiêm Giáo hội.
Chỉ có như vậy mới thực sự phát huy vai trò đạo đức của Phật giáo trong đời sống đạo đức xã hội, xứng đáng là tổ chức kế thừa truyền thống huy hoàng của Phật giáo Việt Nam.
Thành Toàn
Ghi chú: Bài viết thể hiện quan điểm, cách hành văn và góc nhìn riêng của tác giả, một người kính ngưỡng đạo Phật hiện đang sinh sống tại Hà Nội.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Sống Đẹp
Quảng Ninh "quản lý hòm công đức" và một góc nhìn!
Ý kiến – Diễn đàn 13:37 09/11/2018
Âm mưu phá hoại Phật giáo của Pháp Luân Công
Ý kiến – Diễn đàn 15:30 07/11/2018
Pháp Luân Công, một tổ chức ngụy trang Phật giáo, đã bóp méo giáo lý của Phật giáo. Cộng đồng Phật giáo phản đối việc đăng ký của Pháp Luân Công cũng là để làm sáng tỏ và bảo vệ Phật giáo chính thống thì lại bị buộc tội không coi trọng nhân quyền. Ai là kẻ vi phạm nhân quyền, phá hoại tôn giáo khác và ai mới là người bảo vệ tôn giáo chính thống?
Suy nghĩ đôi điều về sự cầu siêu và cúng thí thực
Ý kiến – Diễn đàn 15:10 11/10/2018
Cầu siêu là cầu mong siêu thoát, nghĩa là dùng phương pháp nào đó để giúp vong linh của người đã chết vượt qua khỏi cảnh khổ đau. Ý nghĩa thì như vậy, nhưng có siêu thoát được hay không, đây là vấn đề thuộc phương pháp siêu độ hay nói đúng hơn là Pháp thuật vi diệu nào đó mới siêu độ nổi vong linh người quá cố.
Nhà Phật có cấm đánh ghen không?
Ý kiến – Diễn đàn 05:15 09/10/2018
“Tinh tinh”... tiếng chuông tin nhắn vang lên. “Nhà Phật có cấm đánh ghen không mày?”, đọc tin cô bạn thân gửi mà tôi vừa thấy buồn cười lại vừa lo lắng. Tôi vội nhấc điện thoại hẹn gặp bạn ngay để hỏi thăm tình hình, phòng trường hợp bạn “giận quá mất khôn”.
Xem thêm