Ký ức nhuộm màu ngói cũ
Mỗi lần bắt gặp màu ngói nung cũ kỹ mốc rêu, tôi lại nghĩ về cuộc đời của mẹ tôi, của chị tôi, của những người đàn bà đã âm thầm hy sinh, âm thầm chịu đựng bao đắng cay, tủi cực.
Sắc màu đó hiện diện như một sợi dây nối tôi của bây giờ với tôi của những ngày thơ bé còn chân đất đầu trần, hay leo lên mái nhà ngồi hát vu vơ. Không rực rỡ như màu vàng của nắng, cũng chẳng mộng mơ như sắc tím cỏ hoa, màu ngói cũ mang vẻ trầm mặc nguyên sơ, ủ dột sương gió, như một nẻo khuất riêng biệt không lẫn vào đâu được. Cái màu bàng bạc in dấu vết thời gian, như màu bùn đất rơm rạ quê mùa, đã khắc sâu vào tiềm thức của tôi cùng ký ức những tháng ngày bình yên dưới khoảng trời thơ ấu. Những giấc mơ nhuộm màu ngói cũ vẫn hiện về, thấp thoáng dáng mẹ dãi dầu nắng mưa...
Lòng tôi lại bùi ngùi nhớ cái mái gạch nung mốc meo, màu nâu xỉn bám đầy bụi bặm của căn nhà cũ bên giàn hoa thiên lý. Ngôi nhà đã có từ rất lâu, là của ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi, rồi tôi sinh ra và lớn lên cũng ở nơi này, nhưng nghe mẹ nói nhà chưa lợp lại mái lần nào. Từng tấm ngói cũ in li ti những vệt rêu sẫm màu, len lỏi những vết rạn nứt đan xen nhau như chứng tích của thời gian. Qua bao mùa nắng mưa, có những mảnh ngói nằm ở mép rìa bị bung trật ra khỏi hàng, nhiều mảnh mục vỡ không còn nguyên vẹn. Mẹ tôi phải bắc thang lên gỡ những tấm ngói bị vỡ và thay bằng từng tấm kính đã ố vàng, nhét vào kẽ hở những mảnh ni lông vụn, để nhà không bị dột ướt mỗi khi trời mưa xuống. Vương vãi lá tre, lá sầu đông vàng xuộm, khô giòn vun thành từng đám lỗ chỗ trên mái nhà, khẽ lao xao khi trời nổi gió. Ngày nhỏ, tôi hay trèo lên cành cây sầu đông cạnh nhà, khéo léo đu người qua mái ngói rồi ngồi vắt vẻo trên đó ngắm mây trời.

Ngồi trên mái ngói, tôi khẽ nhắm mắt hít hà mùi khói của lá dương liễu khô phảng phất trong gió, tỏa ra từ căn bếp liêu xiêu che tấm bạt mỏng của mẹ. Mùa gió hoang vu thổi bay bay những sợi tóc loe hoe cháy nắng, tôi lắng tai nghe tiếng chim chích chòe lao xao trên tán bạch đàn rũ bóng phất phơ, tiếng rúc rích của đàn sẻ nâu đang thi nhau chuyền từ mái nhà xuống nền sân gạch rụng đầy quả sầu đông khô khốc. Từ trên cao nhìn về phía xa xa, màu nắng đã nhạt dần trên ngọn đồi ở sau làng; hoa sim, hoa mua tím đến nao lòng một vùng trời cổ tích. Những buổi chiều bình yên của tuổi thơ nhẹ nhàng trôi qua như thế, để lại một vệt dài ký ức lưu giữ nơi mái nhà bàng bạc màu ngói cũ rong rêu...
Dòng đời cứ âm thầm trôi, bước chân tôi dần xa khoảng trời tuổi thơ loang lổ màu ngói cũ bình dị, để rồi những sắc màu rực rỡ, hoa lệ của cuộc sống xô bồ nơi phố thị đã làm nhạt nhòa sắc màu của ký ức chân phương. Mùi khói của lá dương liễu ngai ngái hòa với mùi chuối mốc phơi khô, mùi cơm cháy giòn rụm bùi bùi, cũng từ đó phai phôi dọc đường đời rong ruổi, để chiều nay sao tôi lại quay quắt nhớ thương đến sắt se cõi lòng. Gặp lại màu ngói cũ, hình dáng mẹ tảo tần lom khom kê chiếc ghế gỗ, nhón gót chân trần nứt nẻ phơi nia chuối khô, mâm cơm cháy lên mái nhà lại hiện về nghèn nghẹn trong tôi. Tấm lưng mẹ ướt đẫm mồ hôi, màu áo cũ như màu ngói bàng bạc sương gió, khóe mắt in dấu chân chim nheo lại dưới nắng, trên vầng trán chằng chịt vết nhăn còn lấm bụi tro tàn. Gặp lại màu ngói cũ, sao khóe mắt tôi lại rưng rưng xót xa khi nhớ những buổi chiều mẹ ngồi chải tóc, những sợi tóc rụng được mẹ vo tròn rồi vắt lên mái nhà trước hàng hiên để dành cho chị em tôi đổi tóc lấy kẹo. Tóc mẹ dần thưa theo tuổi tôi khôn lớn, để đôi khi lòng lại đau đáu tìm lại vị kẹo ngọt của ngày xưa...
Cuộc đời của người đàn bà lam lũ, nhọc nhằn hiện lên thật sống động qua sự đổi thay của màu ngói theo dòng thời gian lặng lẽ trôi. Bắt đầu là màu ngói mới tinh tươm như thanh xuân má hồng môi thắm, rồi trải qua bao thăng trầm năm tháng, tuổi đời dần vun đầy lên theo sự phai mờ nét duyên dáng, thanh tân. Mùa nối mùa mải miết trôi đi, màu ngói dần bạc phếch, cũ mòn, ấy vậy mà mái ngói liêu xiêu vẫn lặng thầm che nắng mưa, giữ lại hơi ấm cho ngôi nhà qua bao ngày rét mướt.
Và có lẽ, màu ngói cũ chính là hiện thân của cuộc đời lặng lẽ chịu đựng bao nắng mưa vất vả, đầu tắt mặt tối lo cho chồng con của mẹ, giờ đã trở thành màu của nỗi nhớ khôn nguôi...
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Người ta khổ hơn mình…
Phật pháp và cuộc sốngMấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Xem thêm














