Ký ức ngày khai giảng
Sáng nay, ngày 5/9, trên đường đến cơ quan, tôi đi ngang qua một ngôi trường tiểu học. Tiếng trống lễ khai giảng vang lên xen lẫn tiếng nói cười rộn ràng của các em học sinh, âm thanh ấy không chỉ làm bừng lên nhịp sống khu phố, mà còn khẽ gõ nhịp vào trái tim tôi, khiến ký ức tuổi học trò bỗng ùa về như một dòng chảy bất tận.
Với mỗi người, ngày khai giảng luôn là dấu mốc thân thương. Dù đã đi qua bao nhiêu năm tháng, rời xa mái trường xưa, trưởng thành giữa bộn bề cơm áo, nhưng mỗi độ thu về, nghe tiếng trống trường, tôi lại thấy mình bé lại: như mới ngày nào của một đứa trẻ rụt rè mặc chiếc áo trắng, cùng đôi dép nhựa lẹp kẹp, và lòng lại bồi hồi trước ngưỡng cửa năm học mới.
Tôi nhớ về cha mẹ. Ngày ấy nhà tôi quanh năm chỉ dựa vào mấy sào ruộng, cha chăm chỉ cày cấy ngoài đồng, mẹ tảo tần chợ búa, gom góp từng đồng để lo cho con cái được cắp sách đến trường. Mỗi dịp khai giảng, cha mẹ lại chắt chiu lo quần áo, sách vở. Giờ nghĩ lại, tôi mới thấm rằng, những đồng tiền vất vả chính là hạt vàng đã nuôi dưỡng ước mơ, gieo mầm cho con đường tri thức hôm nay.

Ký ức về ngôi trường xưa của tôi còn gắn liền với thầy cô - những người vừa dạy chữ, vừa dìu dắt học trò trên hành trình trưởng thành. Tôi nhớ thầy giáo tóc đã điểm bạc vẫn miệt mài trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm với giọng nói dịu dàng, kiên nhẫn nắn nót từng nét chữ cho chúng tôi. Có những ngày đông, đôi tay cô lạnh buốt nhưng vẫn cầm tay học trò tập viết. Hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí, để rồi mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại dâng lên sự biết ơn vô hạn.
Tuổi thơ tôi gắn với ngôi trường làng đơn sơ. Lớp học chỉ là căn nhà lợp lá cọ, vách đất trộn rơm, mùa hè oi ả, mùa đông gió lùa. Bàn ghế thô sơ, bốn năm đứa ngồi chung một bàn, một lọ mực cùng chia sẻ cho cả nhóm. Có hôm mưa tạt ướt vở, nhưng chẳng ai nản lòng. Chính trong gian khó ấy, chúng tôi tìm thấy niềm vui, nuôi dưỡng những khát vọng học tập và ý chí vươn lên.
Giờ đây, khi đã trưởng thành, đi qua những mùa khai giảng của đời học sinh, sinh viên, tôi càng thấm thía giá trị của ngày đầu năm học. Tiếng trống trường sáng nay nhắc tôi nhớ rằng, trong ký ức mỗi người luôn có bóng dáng thầy cô, bạn bè, và cả những hy sinh thầm lặng của cha mẹ. Những ký ức giản dị chính là hành trang quý giá theo suốt cuộc đời.
Tiếng trống lễ khai giảng không chỉ dành cho học trò hôm nay, mà còn cho tất cả chúng ta - những người đã đi qua tuổi học trò, như một lời nhắc nhở dịu dàng: hãy biết ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và gửi gắm hy vọng vào tương lai.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














