Lồng lộng gió sông
Tôi sinh ra và lớn lên trên một dải đất bồi ven sông ở miền Trung đầy nắng gió, vì vậy mà hình ảnh những con nước khi đầy khi vơi của dòng sông luôn níu đọng lại trong tâm trí tôi như một dấu ấn không bao giờ mờ phai.

Mười tám tuổi, chia tay quê hương, tạm biệt dòng sông êm đềm đã bao năm miệt mài tải nặng phù sa tạo nên bãi bồi cho củ khoai, cây bắp tốt tươi nuôi sống bao con người, tôi đến với Sài Gòn - TP.Hồ Chí Minh hoa lệ để bắt đầu cuộc sống sinh viên đại học. Tôi yêu dòng sông, và có rất nhiều kỷ niệm gắn liền với dòng sông, vì vậy mà mỗi khi nhớ quê nhà, lúc rảnh rỗi tôi lại chạy xe tìm đến với dòng sông Sài Gòn để ngắm sông, hóng gió mát, bất kể bấy giờ là ngày hay đêm. Giai đoạn đầu tôi thuê trọ ở cách khá xa dòng sông, dễ đến gần chục cây số, do mỗi lần đến với dòng sông khá vất vả nên về sau tôi quyết định chuyển chỗ đến thuê trọ trên địa bàn quận 2, trong một khu dân cư chỉ cách bờ sông có vài trăm mét. Và thế là cứ mỗi trưa tôi lại rời căn phòng chật chội oi bức để tìm đến bên lùm cây ven sông ngồi đọc sách, hóng gió và ngắm nhìn tàu ghe xuôi ngược. Những buổi tối, sau khi cơm nước, học bài xong là bao giờ tôi cũng rủ người bạn cùng phòng ra ven sông đi dạo cho khuây khỏa trước khi về ngủ. Hình ảnh dòng sông về ban đêm đẹp đến nao lòng, khi mà từ bên này sông phóng tầm mắt qua khoảng nước mênh mang nhấp nhô sóng bạc lấp loáng là tôi bắt gặp ở bờ bên kia sự nhộn nhịp phồn hoa của một đô thị hiện đại văn minh. Nhiều khi tôi và bạn cứ tần ngần ngắm đèn màu ẩn hiện trên hàng trăm, hàng ngàn ngôi nhà cao tầng ở phía bên kia sông mà không thấy chán...
Hình ảnh dòng sông Sài Gòn uốn lượn như một dải lụa mềm mại ôm lấy thành phố cũng vì thế mà trở nên dần thân thuộc mà mỗi ngày không đến với dòng sông, không đứng hóng gió mát, ngắm sông vài khoảnh khắc là tôi lại thấy nôn nao nỗi nhớ. Tôi là một người khá lãng mạn, nên những lúc được tản bộ thả mình bên bờ của dòng sông là tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng, thư thái đến lạ thường... Dòng sông không chỉ mang tới cho tôi, cho cư dân đô thị, khoảng không gian thoáng đãng, mà dòng sông còn luôn chất chứa và khơi nguồn của ngàn vạn cơn gió. Vâng, gió hầu như suốt đêm ngày đều lồng lộng thổi, và đấy chẳng khác gì một chiếc quạt thiên nhiên, chiếc máy điều hòa khổng lồ làm dịu mát nền nhiệt độ nhiều khi oi bức ngột ngạt. Đúng là gió từ dòng sông là sự ưu đãi tuyệt vời, khi mà ở trong căn phòng chật chội có nóng bức đến đâu, ngột ngạt thế nào, nhưng hễ tôi cứ bước chân ra tới bờ sông là gió mát thổi làm khoan khoái dễ chịu vô cùng. Do thấy tôi hay ra bờ ngắm sông và hóng gió, có một bà cụ già nhà ở ngay kế bờ sông, chỉ cách một con đường nhỏ là ra tới mép nước, đã bảo với tôi: “Bà thấy con ngày nào cũng ra đây vài ba bận để ngắm sông, chắc là con yêu dòng sông lắm phải không...”.
Khi tôi nói là đúng như vậy, thì bà cụ hiền từ lại tiếp:
“Không phải riêng con đâu, mà bà đây cũng yêu dòng sông lắm, chẳng vậy mà từ mấy chục năm nay bà vẫn gắn bó với ngôi nhà bên bờ sông này. Các con của bà nhiều lần kêu bà bán nhà vào thành phố ở với chúng cho tiện nhưng bà đâu có chịu. Sống ở đây thoáng đãng, gió sông lồng lộng chẳng khác nào quạt hầu như vầy chẳng sướng hơn sao...!”.
Và thế là, từ bữa đó tôi có thêm một người “bạn” yêu sông, thích ngắm sông, đó là bà cụ già ấy. Thay vì mỗi lần ra bờ sông phải ngồi vạ vật trên cỏ, những lần sau tôi đều vào nhà cụ, kê ghế ngồi trước một khung cửa sổ trông thẳng ra mặt nước sông để hai bà cháu cùng ngắm sông. Bà cụ còn kể rằng hầu như chẳng mấy khi bà phải dùng tới quạt điện hay điều hòa gì cả, cứ mở khung cửa sổ là trong căn phòng tràn ngập gió mát. Nhiều đêm gió lộng quá ngủ mà không đắp mền còn lạnh nữa...
Những năm tháng của cuộc sống sinh viên chưa qua đi, nhưng nhiều lúc tôi thầm nghĩ rằng: sẽ có một ngày nào đó mình ra trường, rồi đi làm việc ở một nơi chốn nào đó, và sẽ khó tránh khỏi việc phải chia xa dòng sông Sài Gòn mến yêu, lúc đó nỗi nhớ dòng sông và những lúc ngồi ngắm sông để đón nhận những làn gió lộng mát mẻ... sẽ là điều khó tránh khỏi! Nghĩ vậy, nhưng nhiều khi tôi cũng ao ước sẽ được ở lại thành phố phương Nam đầy nắng gió và vô cùng sôi động này để không phải chia xa dòng sông, và để mỗi ngày được đón nhận những cơn gió mát lành từ dòng sông ban tặng...
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Hành hương trần thế
Phật pháp và cuộc sốngChúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.
Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngSống chết thật ra chẳng có gì là quan trọng cả. Mọi người thường sợ chết, nhưng thử nghĩ xem: chết rồi có mất đi đâu? Chắc chắn là tái sinh thôi.
Người Phật tử đối diện với thất bại ra sao?
Phật pháp và cuộc sốngTrong đời sống, thất bại là điều không ai tránh khỏi. Có người thất bại trong công việc, có người vấp ngã trong tình cảm, có người gặp những biến cố tưởng chừng vượt quá sức chịu đựng.
Xem thêm














