Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ bảy, 03/08/2013, 15:04 PM

Mùa hoa sim thương nhớ

Thời gian không ngừng trôi chảy. Mới hôm nào người ta rộn ràng bởi giai điệu của tháng tư. Ông mặt trời thoải mái dõi nhìn thế gian bằng tia nắng mai và lau khô những giọt sương đêm trên ngọn cỏ. Những tia nắng vàng ươm hắt trên nhành lá.

Buổi sáng, sau thời thiền tọa tôi bước những bước chân thật nhẹ để đi tìm có hạt sương nào còn đọng trên ngọn cỏ không?! Dường như sự tìm kiếm là một sự bắt đuổi chính bởi những đuổi bắt nên chẳng bao giờ tôi có thể tìm được giọt sương mai trong suốt mùa hè cả. Nhưng đó chỉ là cái cớ để bước nhẹ không vội vàng với nhịp sống, để lắng nghe nhịp đập tinh khôi của một ngày mới. Mình vẫn hay quên cái âm thanh cuộc sống luôn vang vọng, ở miền sơn cước nơi núi rừng thanh tịnh dư ba của cuộc sống càng rõ rệt hơn.
 Hoa sim

Tháng Tư, có dịp xuống núi đi trên các đại lộ nhận ra vẻ đẹp thơ mộng từ những hàng cây bằng lăng, hàng phượng vĩ, một màu tim tím, hay màu đỏ rực rợp các con đường người ta sẽ dễ dàng lãng quên những tiếng ồn ào của xe cộ trong dòng người qua lại. Nhưng tôi vẫn thích màu vàng ươm của những bông hoa điệp hơn.

Quanh Thiền viện có những cây Muồng sum xuê tỏa bóng. Thầy nói với cô Dung mùa hè có hoa Sim, hoa Mua và cả những cây Muồng cũng nở bông kheo sắc. Bông Muồng màu vàng tươi. Có lần đi trên nẻo đường ở Thái Lan những bông hoa Hoàng Anh làm tôi nhớ vô cùng.

Những bông hoa Muồng quanh Thiền viện nở thành từng chùm rủ xuống giống như mái tóc người thiếu nữ Tây Phương đầy óng mượt. Tôi thích những bông hoa phượng tím. Nghe có vẻ lạ khi nói Phượng tím bởi người ta vốn chỉ nghe có hoa Phượng đỏ thôi. Nhưng thật là có phượng tím, ở Đà Lạt có những cây phượng màu tím ấy. Hè năm nay Mai Anh không về Việt Nam nên không thể mang lên Thiền viện cúng dường vài cây Phượng tím như đã hứa. Ở Úc có những nẻo đường vào mùa hè một màu tím rợp cả khung trời. Ở Paris bây giờ cũng thế.

Tháng Tư, ve kêu gọi hè về người ta vẫn sợ cái nắng  nóng oi ả. Nhưng với tôi mỗi mùa đều mang vẻ đẹp riêng cho nên dù khúc nhạc thời gian không ngừng tấu bản tình ca tháng năm thì tôi vẫn bình yên tĩnh tại để ngắm hết vẻ đẹp sự chuyển giao giữa các mùa. Và năm nào cứ đến mùa ve kêu tôi lại ăn mừng bằng những trái sim chín.

Mỗi khi từ phòng bước lên trai đường hay chánh điện tôi không quên ghé thăm những cây sim ngắm nhìn những trái sim mũm mĩn căng tròn. Tôi cũng không biết chúng ngon  đến cỡ nào nữa, nhưng trái chưa thật sự chín thì có vị chan chat ấy thế mà nó lại hấp dẫn lôi cuốn người ta đến thế. Có vài em sinh viên thi thoảng lại gọi điện hay nhắn tin hỏi: "Sư cô ơi! đã đến mùa sim chưa? Sư cô ơi sim đã chín chưa?"

Cũng chẳng riêng mình tôi tìm thấy niềm vui từ đồi sim mà những chị công nhân tranh thủ thời gian nghỉ trưa để đi hái đầy một nón sim. Rồi họ ngồi với nhau dưới những tàng cây tỏa bóng mát cười khúc khích cùng nhau thưởng thức thứ quà lạ của quê hương bản địa.

Có vài người khách lạ đến vãng cảnh chùa cũng bị lạc vào đồi sim như lạc vào thế giới của những câu chuyện cổ tích. Họ mải mê với trái sim chín mọng và những đàn bướm lượn quanh quên đi cái nắng nóng gay gắt của những trưa hè, quên cả bữa thọ trai cùng quý Thầy cô,  quên cả chuông điện thoại đang reo. Những giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt ai nấy...

Tôi dẫn khách về lại khách đường, và những lời hứa hẹn của những vị khách về mùa sim năm sau.

- Năm sau mùa sim chúng con lên sư cô lại dẫn đi hái sim nữa nhé?

Tôi cười:

- Được nếu đủ duyên. Họ ra về với những túi sim chín làm quà cho người thân, bạn bè đồng nghiệp.

Buổi trưa tiếng những em bé gọi bạn đi hái sim vọng lại. Tiếng nói cười khiến tôi tò mò thức cùng, sự hồn nhiên thơ ngây nơi ánh mắt trong veo. Mấy em bé dưới làng, trưa hè nào cũng vậy í ới bên đồi sim, đôi chân trần và khuôn mặt nhễ nhại bởi mồ hôi.

- Sư Cô ơi cho chúng con xin nước uống?!

- Sao các em không nghỉ trưa?

Chúng nhìn nhau tỏ vẻ  không hiểu ý tôi nói.

- À sư cô muốn hỏi là trưa nắng sao các em không ngủ?

Đứa lớn nhất nói:

- Chúng con không quen ngủ trưa. Chúng con thích được lên đồi hái sim.

 Tôi nói với chúng:

- Các em uống nước ngồi chơi chút dáo mồ hôi cho sư cô đi hái sim cùng với có được không? 

Đứa bé gái lên tiếng:

- Được ah! Sư cô cũng thích hái sim ah?

Tôi cười gật đầu. Tuổi thơ bên đồi sim của chúng khiến tôi nhớ về  tuổi thơ của chính mình. Hồi đó tôi rất thích mùa hè vì được vui chơi thỏa thích,thi thoảng buổi chiều được Bố cho đi thả diều. Bố làm cho tôi cây diều sáo chiều nào tôi cũng rủ mấy đứa cùng tuổi trong xóm thả diều. Nhưng tôi không biết cách làm cho diều bay lên nên khi nào cũng có Bố cùng đi.

Có lần mấy đứa trong xóm không chịu ngủ trưa đứng ngoài cổng gọi tôi đi chơi trò ô ăn quan bị bố tôi nghe thấy thế là tôi và mấy đứa bị phạt ngủ tới 3 giờ không được đi đâu. Chúng nó rất thích đến nhà tôi chơi vì bố tôi và ông nội có thường bày nhiều trò chơi cho chúng tôi mỗi khi được nghỉ hè.

Bố bắt chúng tôi phải ngủ trưa. Đứa nào cũng nhắm mắt để đấy nhưng rồi ngủ lúc nào không hay. Buổi chiều ông nội dạy tôi chơi cờ tướng. Lúc đầu tôi không thích nhưng rồi mê chơi cờ với nội lúc nào không hay. Nên  chiều hè nào tôi và nội cũng say sưa với những ván cờ mà quên hẳn chuyện thả diều.

Tôi ít khi thắng nội sau này lớn trình độ chơi cờ của tôi vững hơn nên nhiều ván nội phải thua tôi. Mấy đứa bạn tôi nó không thích chơi cờ nó thích thả diều hơn nhưng tôi lại không thích thả diều nữa thế là chúng ít tới nhà tôi chơi hơn. Có đứa bắt bố làm cho chiếc diều sáo bị bố nó mắng và tôi tặng lại cho các bạn cùng xóm cây diều mà bố tôi đã kỳ công mất mấy buổi trưa làm cho.

Tôi đưa cho mỗi đứa một chiếc nón rồi cùng chúng đi hái sim. Chúng hỏi tôi rất nhiều như là tôi có thể trả lời cho chúng những gì mà chúng nghi ngờ hay tò mò bấy lâu. Đứa bé gái hỏi:

- Sao sư cô lại đi tu? Đi tu có được đi học nữa không ah?  Thế đi tu thì làm gì hả sư cô?

Tôi hỏi lại chúng:

- Sao các em biết xưng con với sư cô? Sao các em biết gọi chị là Sư cô?

Chúng thi nhau trả lời: "tại con thấy người lớn vần hay xưng với các Thầy cô là con?"

Chúng rất nhanh và rất tinh hái được rất nhiều và toàn trái sim bự. Tôi đã thấm mệt vì phải theo chúng cả trưa tôi ngồi xuống một gốc cây và tự tại ăn những thành quả suốt buổi trưa không ngủ của mình. Dường như mấy đứa nhỏ cũng thấy mệt chúng cũng ngồi xuống và tranh nhau nói:

- Sư cô ăn của con đi

- Sim con hái to và ngon hơn của nó

Tôi bảo chúng rằng:

- Em nào hái sim cũng bự và ngon nhưng sư cô chỉ ăn của sư cô hái thôi, còn sim các em có thể mang về chia cho các bạn dưới làng.

Tôi thầm phục mấy đứa trưa nắng thế này mà chúng lội bộ từ dưới làng lên tận đây để hái sim. Mà chúng lại còn nói với nhau ngày mai sẽ rủ thêm mấy đứa nữa  cùng đi hái sim. Chúng còn kháo nhau ở đồi bên kia sim chín nhiều hơn và bự hơn.

Trong tôi lại khởi lên sự tò mò muốn khám phá vùng đất mới. Nhưng ngày mai mà đi vào giờ nghỉ trưa Thầy biết chắc chết. Tôi bảo với chúng:

- Nếu ngày mai mấy em đi nữa thì lên chỗ của sư cô nghỉ đến chiều mình đi được không?

Chúng bảo nếu chiều  đi hái thì chiều chúng con phải đi trông em đỡ bố mẹ. Đứa thì nói con phải đi cuốc đất giúp bố mẹ. Đứa nói con phải xuống nhà bà nội con trong nhà dúp. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao em bé thế này mà phải đi cuốc đất?

- Em nhỏ nhưng em khỏe lắm sư cô ah! - Một em nhanh nhảu trả lời.

Tôi nhoẻn miệng cười:

- Các em có biết đi sư cô đi tu thì làm gì không? Sư cô tập ngồi thiền, sám hối những lỗi sai trái của mình. Tập sống cho ngăn nắp gọn gàng và lễ phép với người lớn tuổi hơn mình. Và tập sống trọn vẹn với từng giây phút.

Tôi sợ chúng bắt bẻ tôi sống trọn vẹn từng giây phút là gì? Nên tôi đứng lên vờ hái trái sim chín trước mặt. Vì tôi không biết phải giải thích với chúng như thế nào vì chúng còn quá nhỏ, đầu của chúng thì quá thơ ngây hồn nhiên để hiểu  sống trọn vẹn từng giây phút là sao?!

Khuôn mặt tôi nóng bừng vì cả trưa giãi nắng. Tôi rủ mấy đứa lên chánh điện ngồi chơi cho mát. Chúng hỏi tôi thể có thể đem sim cúng Phật được không? Tôi chưa nghe ai đem sim lên để cúng Phật. Tôi ừ đại được các em bỏ vào đĩa rồi dâng lên Phật, Phật sẽ gia hộ cho các em học giỏi.

Tôi cảm thấy chóng mặt suốt buổi trưa cùng mấy đứa trẻ nhiệt tình quấn quýt bên khu đồi sim. Cũng không còn sức để trả lời những câu hỏi vì sao của chúng nữa nên nói thế các em có phải về giúp bố mệ việc gì không? Chúng bảo:

- Chúng con rất thích ở đây chơi với sư cô? Sư cô tên là gì ah?

Tôi mỉm cười:

- Các em gọi sư cô là sư cô được rồi, tên sư cô là gì không quan trọng.

Có đứa lý luận:

- Nhưng chúng con muốn biết để ngày mai lên tìm sư cô rủ sư cô đi hái sim cùng.

Nhìn bọn chúng, tôi đáp:

- Ngày mai sư cô không đi được nếu đi phải lên xin phép Thầy sư cô đã nhé. Các em có thể gọi sư cô là sư cô mắt kính được rồi.

Tôi đành cắt ngang cuộc thỏa thuận giữa tôi và mấy đứa nhỏ bằng than thở:

- Thôi bây giờ sư cô mệt lắm nếu các em muốn ở chơi thì ngồi ghế đá chơi cho mát sư cô phải về phòng nghỉ.

Tôi bước về phòng bỏ mặc những ánh mắt dõi theo. Có lẽ chúng đang băn khoăn tự hỏi chúng mình làm gì để sư cô mệt nhỉ? Tự sư cô xin đi hái sim cùng tụi mình mà.

Tôi thầm cám ơn các em đã cho tôi một buổi trưa dù mệt nhưng rất thú vị.  Khi ở gần các em tôi cảm nhận được sự hồn nhiên trong sáng nơi tâm hồn tôi. Suốt buổi đêm hôm ấy tôi băn khoăn không biết ngày mai các bạn nhỏ dưới làng có đến khu nhà lá tìm tôi không? Đáng lý tôi không nên nói với các em mình đang mệt.

Tháng Tư, bầu trời đêm cao và trong xanh. Những chòm sao thi nhau tỏa sáng có những tiếng rế tiếng ếch dưới cánh đồng gần vẳng lên. Tôi chợt cười thầm đây đích thị là một bản dao hưởng "Đồng Quê".

Đêm khuya, trăng đang đậu trên một đỉnh núi cao tỏa ra một thứ ánh sáng mát rượi xoa dụi đi những nhọc nhằn của tháng năm. Đêm tháng Năm thật ngắn ngủi. Tiếng gà rừng vọng lên. Nhưng mọi người còn say giấc nồng. Đôi mắt tôi chưa chụi khép lại, có lẽ tại bình trà xanh đã quyến rũ tôi uống hết ly này đến ly khác mà không để dành 3 giờ khuya thức chúng dậy uống. Tôi đành ngồi yên trên bàn làm việc cho đến khi tiếng chuông thức chúng vang vọng khắp núi đồi.

Cả đêm tôi không chợt mắt chỉ để lắng nghe nhịp thở của cây rừng,của đóa hoa quỳnh dại quên chưa nở. Và trong lòng rất băn khoăn không biết ngày mai các bạn nhỏ hồi chiều hôm có lên gọi tôi đi hái sim không nữa. Không cần đợi đến trưa, buổi sáng khi hừng đông ló dạng qua khỏi ngọn tre làng mấy đứa nhỏ dưới làng đã đi tìm sư cô mắt kính nào đó để đi hái sim với chúng. Mấy em bé lên nhiều hơn hôm qua. Có lẽ khi về nhà chúng đã báo cho nhau về cuộc du hý qua quả đồi bên với ước muốn tìm được thật nhiều những trái sim chín thiệt bự.

Tháng Bảy, mưa thiệt nhiều, dân gian thường kháo với nhau rằng: Rằm tháng Bảy ông Ngâu bà, Ngâu được gặp nhau và đoàn tụ trong chốc lát nên đã gây xúc động lòng trời vì vậy cho nên cứ vào tháng bảy là trời lại mưa dầm dề không ngớt. Suốt mùa Hạ tôi chỉ quanh quẩn bên những gốc sim mà quên đi việc chính của mình. Quên đi bổn phận của một người con Phật trong 3 tháng mùa hạ:
                                         
         Đừng theo dấu quá khứ
         Hay khát vọng tương lai chưa đến
         Cái gì đã qua bỏ lại đằng sau
         Cái gì chưa đến thì chưa đạt được
         Và cái hiện tại
         Hãy dùng tuệ giác soi chiếu khi nó xảy đến.
         (Lời Phật dạy)
                                                                                            

TIN LIÊN QUAN

Mộc Lan
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

TIN LIÊN QUAN

Ám áp bên Thầy ngày Nhà giáo Việt Nam

Văn hóa 16:57 20/11/2018

Sáng ngày 20/11/2018 (14/10/Mậu Tuất), phật tử đạo tràng BQT chùa Đức Hòa và Thiên Bửu đã vân tập về Tổ đình Thiên Bửu (thôn Bình Thành, xã Ninh Bình, thị xã Ninh Hòa) để chúc mừng Hòa thượng viện chủ nhân ngày Nhà giáo Việt Nam.

Phật

Văn hóa 12:28 14/11/2018

Phật ngồi trên sườn núi,/Nhìn xuống đường bụi mù,/Phật đang nghĩ gì thế nhỉ!/Thương con người ngược xuôi?

Tọa đàm về tác giả bài thơ bất hủ “Em đi chùa Hương”

Văn hóa 12:18 14/11/2018

Sáng ngày 9/11/2018, Nhà xuất bản Phụ nữ và Khoa Viết văn – Báo chí, trường Đại học Văn hóa Hà Nội tổ chức tọa đàm “Đọc lại Nguyễn Nhược Pháp” về sự nghiệp văn chương, nhân dịp kỷ niệm 80 năm ngày mất của nhà thơ tài hoa bạc mệnh.

An lành

Văn hóa 10:12 13/11/2018

Xin cầu thấu rõ chân diệu pháp/Hiện tượng vạn vật luôn biến đổi/Muôn sự hết thảy nương nhau thành/Để tâm tịch lặng an lành nhất/An lành như thế thật an lành!

Xem thêm