O Ái bán cửa hàng
O không phải người ruột thịt, chỉ là người dưng, nhưng O là người đầu tiên “tin” tôi - tin vào nhân cách của một thằng nhóc mà nhiều người nghi ngại. Niềm tin ấy khiến tôi thay đổi, từ bỏ những thói xấu, tự nhủ phải sống cho xứng đáng.
Ngày tôi bắt đầu biết phụ giúp cha mẹ đi mua dầu hoả ở Cửa hàng Bách hoá Đức Lâm, O Ái đã ở đó rồi. O quê gốc Quảng Trị, bố tập kết ra Hà Tĩnh, rồi gặp duyên, nên duyên với mẹ O và sinh O tại mảnh đất này. Công việc chính của O khi ấy là kế toán của cửa hàng Bách hoá Đức Lâm - cửa hàng lớn nhất vùng, từng là biểu tượng của thời kinh tế tập thể. Rồi Đổi mới đến, kinh tế tập thể hoàn thành sứ mệnh, nhường chỗ cho kinh tế tư nhân. Cửa hàng giải thể, cơ sở vật chất được cho thuê lại.
O Ái cùng chồng - khi đó là cán bộ lương thực huyện Đức Thọ - thuê gian nhà phía Đông của cửa hàng để buôn bán các mặt hàng thiết yếu cho bà con. Không học nghề bán hàng, nhưng như có duyên trời định, O bán hàng rất khéo, rất “có duyên”. Từ Tân Hương, Đức An, Đức Lập, Đức Lâm, Đức Trung, Đức Thuỷ, Đức Dũng… cho tới cả những xã vùng Thượng Can (Can Lộc), ai đi qua cũng ghé mua.
Đặc biệt là những ngày giáp Tết. Cái Tết những năm 90 thật khác bây giờ - không có tiếng nhạc xập xình, không đèn Led chớp sáng, chỉ có những con đường đất đỏ rộn ràng tiếng chào hỏi, những gánh hàng quang gánh nặng trĩu, và mùi hương mứt gừng, kẹo lạc thoảng ra từ mỗi nếp nhà.
Trời se lạnh, sương mỏng bám vào mái tóc, bàn tay, nhưng cửa hàng của O thì ấm áp như một cái chợ nhỏ. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng gọi nhau í ới, tiếng gói hàng xột xoạt xen lẫn tiếng cười của O. Nhiều lúc đông quá, O và chồng gần như không kịp ngẩng đầu. Bữa cơm Tết của O thường chỉ là bát cơm chan vội chút canh, ăn ngay cạnh quầy hàng.

Những năm ấy, tôi học đến lớp 6 thì nghỉ học hai năm - cũng như gần hết lứa bạn ở làng Văn Lâm nghỉ học. Sau hai năm nếm trải đủ nhọc nhằn, tôi xin đi học lại. May mắn thay, tôi được học cùng lớp và ngồi cùng bàn với con trai lớn của O. Dù đi học lại, nhưng tôi mang theo thói xấu thời bỏ học - hút thuốc lá. Một thằng nhóc lớp 6 gầy gò, đen đúa, miệng phì phèo thuốc, khiến người làng nhìn bằng ánh mắt e ngại, dè chừng. Tôi bị xếp vào dạng “trẻ cá biệt”.
Vậy mà O lại khác. Gần gũi qua những lần đến chơi với con trai O, O thương và quý tôi. Tết năm ấy, khi khách đông quá, gia đình O nhờ tôi phụ bán hàng. Ngày đầu, tôi chỉ bưng bê, lấy hàng cho khách. Sang ngày thứ hai, bất ngờ O gọi tôi vào vị trí quan trọng nhất - thu tiền và trả tiền thừa cho khách. Tôi ngạc nhiên đến sững người. Một đứa như tôi, vậy mà O tin tưởng đến thế.
Tôi đã làm hết sức mình, không phụ lòng tin của O. Và Tết ấy, cửa hàng có một loại áo mới, đẹp nhất. O mua tặng tôi một chiếc, tặng con trai một chiếc. Tôi mặc chiếc áo mới đón năm mới, lòng rộn ràng khó tả. Cái Tết hôm đó, trong tiếng pháo đì đùng, trong làn khói hương nghi ngút trên bàn thờ, tôi thấy mình khác hẳn - như được gột rửa khỏi lớp bụi mờ của những ngày cũ.
O không phải người ruột thịt, chỉ là người dưng, nhưng O là người đầu tiên “tin” tôi - tin vào nhân cách của một thằng nhóc mà nhiều người nghi ngại. Niềm tin ấy khiến tôi thay đổi, từ bỏ những thói xấu, tự nhủ phải sống cho xứng đáng. Sau này, tôi hỏi O vì sao dám để tôi cầm tiền. O cười, bảo: “Cũng nghe nhiều người nói cháu thế này thế nọ… nhưng tiếp xúc rồi, O biết cháu là người thế nào. O tin cháu.”
Giờ đây, O đã lui về nghỉ ngơi, nhường cửa hàng cho con dâu quản lý. Nhưng thương hiệu “Cửa hàng O Ái” vẫn sống trong lòng bao thế hệ khách hàng. Họ vẫn tìm đến, một phần để mua hàng, một phần để tìm lại nụ cười, giọng nói và tấm lòng của O năm nào.
Cảm ơn O - người đã gieo vào tôi hạt giống của niềm tin, để từ đó tôi học cách tin vào chính mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Người ta khổ hơn mình…
Phật pháp và cuộc sốngMấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Xem thêm














