Tại sao thiếu phước sẽ nghĩ bậy?
Ta đừng tưởng tâm của ta là của ta. Ta đừng tưởng những ý nghĩ trong đầu của ta là của riêng mình, tự mình tạo ra không ai biết, Không phải vậy. Ý nghĩ trong đầu mình do nhân quả mà thành, chứ không phải ý nghĩ chỉ là chuyện riêng tư.
Ý nghĩ trong đầu mình vẫn do nhân quả, có những khi ta nghĩ nên những điều tốt đẹp. Có những lúc ta nghĩ những chuyện xấu xa. Ta nghĩ những chuyện xấu xa mà ta cũng giật mình, rồi tự hỏi: "tại sao mình có thể nghĩ xấu như vậy?”, xin thưa vì nhân quả.
Nhân quả gì? Ta đã phạm một lỗi gì đó trong ngày, hôm qua, hôm kia, một tuần trước, tháng trước. Ta có lỡ xúc phạm đến một bậc đáng kính nào đó, bắt đầu tâm ta thay đổi liền. Ta chỉ vô tình xúc phạm một người đáng kính, nhưng sau đó cấu trúc tâm ta nó thay đổi. Tự nhiên ý nghĩ bất thiện nó khởi lên, ta không hề muốn. Mà nó khởi lên một cách tự nhiên, như thể thành một bản chất của mình. Giống như mình là một người đã từng xấu xa, nhưng mà nào giờ mình không phải là người xấu xa. Nhưng mà tại sao những ý nghĩ bậy nó khởi lên?
Ảnh minh họa.
Chỉ vì mình xơ xảy, đôi khi vô tình mình tạo một cái nghiệp bất thiện mới vài ngày trước mà thôi. Cho nên là ý nghĩ của ta, sự thật không phải của ta mà do nhân quả. Còn một người luôn có trong lòng những ý nghĩ tốt, nghĩ điều thiện, nghĩ tới việc từ bi, nghĩ về đạo đức khiêm nhu, nhẫn nhục …vv thì người này cũng do phước. Nghĩa là trong từng ngày của đời sống đều giữ gìn tâm hạnh kỹ lưỡng, lễ kính Phật, khiêm nhu không dám xúc phạm tới ai. Thì tự cái nhân quả tạo ra nguồn tư tưởng tốt trong tâm. Mà trong tâm nguồn tư tưởng tốt rồi, bỗng nhiên lời nói tốt, hành vi tốt. Rồi phước cứ tăng dần mà đi lên như vậy.
Nên vì vậy, nếu ta không có phúc, nếu ta có tội, tự tâm ta nó sụp đỗ trước, thành người xấu trước. Có những người mà nhiều khi ta thấy có một thời gian trước là người tốt, rồi một thời gian sau găp lại người đó thay đổi theo chiều hướng xấu. Thì ta phải biết rằng người này phúc đã hết. Còn người còn phúc thì tâm hồn họ ổn định, cứ phát triển đều đặn đi lên dần dần. Nên nếu không làm phước thì cái xấu đầu tiên là tâm ta xấu trước, mà tâm xấu tức là nhân cách xấu, đạo đức xuống và giá trị ta tuột luôn.
Đó là mới nói ý nghĩ thôi, mới tâm thôi. Nhưng mà hễ tâm xấu rồi thì mở miệng nói bậy, làm nhiều chuyện sai lầm, thế là sao? Là nghiệp chồng lên nghiệp, là cuộc đời ta chắc chắn là đọa lạc luôn. Nên vì vậy, ngưng làm phước một giây, một giờ là nguy hiểm tới luân hồi của ta liền. Nên người Phật tử càng hiểu đạo chừng nào, hiểu nhân quả chừng nào, thì sự thôi thúc trong lòng là “làm phước”. Phải làm phước rất tha thiết, làm phước rất nhiều.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Súc sanh có vãng sanh được không?
Hỏi - ĐápHỏi: Súc sanh có được vãng sanh không? Hộ niệm cho súc sanh có được không?
Người giàu là người có phước?
Hỏi - ĐápMột người có nhiều nhiều tiền bạc, của cải vật chất không hẳn là người có phước. Bởi vật chất có thể tạo ra được bởi rất nhiều cách từ tư duy và kiến thức do bản ngã trau dồi. Đôi khi nó là sản phẩm của tham, sân, si mà có được.
Cuộc sống là một sự cầu nguyện
Hỏi - ĐápKhi ta có chánh niệm khi đi, khi ngồi, khi nấu ăn, rửa bát thì ta không phung phí sự sống. Ta sống sâu sắc từng giây phút. Cuộc sống của ta trở thành một sự cầu nguyện. Sống được như vậy ta sẽ có nhiều hạnh phúc và bình an.
Nhân duyên giữa thai nhi và cha mẹ
Hỏi - ĐápPhải hiểu là giữa con cái và Cha Mẹ có nhân duyên rất mạnh, rất sâu. Cho nên, dẫu con mang bệnh hay có dị tật gì, cũng đều là nghiệp duyên chung, bắt buộc Cha Mẹ phải nhận lấy. Nếu Cha Mẹ nhất quyết phá bỏ, có tránh được đời này thì đời sau vẫn phải trả báo.
Xem thêm














