Tôi có vết sẹo trên đầu
Bạn thân không nhất thiết phải hợp tính mà là có sự thấu hiểu, cảm thông, bổ khuyết cho nhau nhiều thứ. Và, tôi cũng có một người bạn như thế.
Có ai đó nói với tôi rằng mọi thứ trong đời đều cần đến cái duyên, có lẽ thế. Cái duyên bạn bè giữa tôi và người bạn thân nhất tìm đến khi tôi đang chìm trong nỗi đau thất bại.
Rớt đại học lần thứ ba, tôi suy sụp hẳn, suốt ngày lang thang trong thế giới ảo. Nghe mọi người kháo nhau lên mạng tán gẫu thú vị lắm, tôi cũng mon men vào tìm vui. Với chút tiếng Anh bập bõm, tôi lân la vào mấy phòng chat nước ngoài mỗi tối. Giữa một rừng nick name, tôi chú ý tới một cái tên rất thuần Việt, rất nữ tính: Bông. Bắt chuyện làm quen, tôi mới biết Bông vào đây để rèn thêm ngoại ngữ chứ không như tôi, thư giãn giết thời gian. Nguyên tắc của cả hai tự đặt ra là chỉ trò chuyện bằng tiếng Anh dưới bất kỳ hình thức nào, ngay từ lần đầu tiên.

Trò chuyện cùng nhau, tôi phát hiện ra đó là một con người thú vị, có óc hài hước nhưng đôi lúc cũng thật ngô nghê. Chúng tôi gặp nhau mỗi đêm trước màn hình máy tính, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, đến mức tôi không nhận ra tiếng Anh của mình cũng dần tiến bộ từng ngày. Bông hơn tôi một tuổi, suy nghĩ chín chắn, lạc quan nhưng tính tình hồn nhiên, mau quên, không để bụng bất cứ chuyện gì. Tôi thì ngược lại, tuy mồm miệng liến thoắng mà lại thâm trầm, cẩn trọng, thậm chí là khó tính. Hai đứa như hai thái cực tương phản nhưng lại có sự đồng cảm trong nhiều thứ.
Mùng ba Tết năm ấy, tôi và Bông hẹn gặp nhau ngoài đời thực; bởi từ trước tới bấy giờ chúng tôi chỉ toàn nhìn nhau qua webcam. Đọng lại trong tôi về cuộc gặp gỡ ở quán nước ven đường hôm đó là hình ảnh một đứa thì cứ ngó chừng chiếc xe máy cà tàng dựng sát bên, một đứa thì vẫn hồn nhiên nói cười rôm rả. Tôi vốn nghe nhiều về chuyện gặp gỡ sau khi quen biết trên mạng rồi xảy ra lừa gạt nên luôn trong tâm thế phòng thủ cao độ dù cố tỏ ra bình thản. Bông thì không nhận ra điều đó.
Sau lần ấy, Bông gợi ý giới thiệu tôi đi dạy tiếng Anh thiếu nhi ở một trung tâm nhỏ, nơi Bông từng tập những bước đi đầu tiên trong nghề gõ đầu trẻ. Cứ ngỡ chỉ là chuyện vu vơ, nhưng Bông làm thật. Bông dắt tôi đến tận nơi, ngồi chờ tôi vào phỏng vấn. Tôi ngồi bên này hồi hộp, bỡ ngỡ như đứa học trò lần đầu tới lớp. Bông ngồi bên kia với vẻ bình thản, an nhiên tự tại, không chút so đo toan tính. Cuối cùng, tôi được nhận. Bông bày cho tôi bí quyết quản lớp thế nào, cách truyền đạt ra sao, cả những chiêu dụ khị sao cho con nít nghe lời răm rắp.
Dày dặn là vậy, thạo nghề là vậy, nhưng thế giới của Bông chỉ gói gọn trong công việc và gia đình, là khoảng cách giới hạn từ nhà đến trường và ngược lại. Tôi hầu như khác hẳn, thích bay nhảy khám phá những điều mới mẻ, thích tìm hiểu đến tận cùng nhiều thứ. Những chuyến đi dù xa dù gần, tôi luôn tìm cách kéo Bông ra khỏi vỏ ốc nhàm chán, đơn điệu. Bông không ngại khó nhưng dễ mất kiên nhẫn, vậy là tôi tập cho Bông biết thay đổi từ những điều nhỏ nhất để thích nghi dần. Tôi xung phong làm tài xế, làm “vệ sĩ trên từng cây số” cho Bông trong mọi chuyến đi để hai đứa cùng mở mang tầm mắt. Thế giới bên ngoài mở ra trong mắt Bông đầy ắp điều lạ lẫm. Nhiều lúc đùa vui, Bông bảo kiếp này chỉ có thể làm bạn thân của nhau thôi, là người yêu không bao giờ cưới. Nếu có kiếp sau gặp lại thì tôi sẽ là chồng, Bông là vợ, nhận ra nhau qua đặc điểm riêng là những vết sẹo trên người. Bông có cái sẹo ở chân, tôi có cái sẹo trên đầu.
Cuộc sống riêng của chúng tôi lại đi theo hai hướng ngược chiều dù từng ấy năm đồng hành cùng nhau. Tôi thì bình lặng êm đềm, Bông lại trải qua nhiều sóng gió khi phải đương đầu với những biến động gia đình. Gần sáu năm bên nhau, đầy ắp niềm vui lẫn tiếng cười, buồn thì lôi nhau ra rủ rỉ rù rì, xem nhau như chỗ dựa tinh thần. Chính chỗ dựa ấy đã kéo tôi trở lại cổng trường đại học mơ ước sau gần chục năm dang dở với niềm tin “cố lên bạn ơi, tôi không nhìn nhầm người đâu”. Ngày Bông báo tin sắp lấy chồng, tôi như lặng đi không nói thành lời. Vui vì cuối cùng Bông cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình nhưng đâu đó trong tôi có nỗi buồn man mác.
Hạnh phúc đến với Bông tuy có hơi muộn nhưng kịp lúc, để bạn tôi bắt đầu mở ra trang đời mới. Hạnh phúc viên mãn nhé bạn thân, người có vết sẹo ở chân và nếu có kiếp sau, hãy nhớ là tôi cũng có một vết sẹo trên đầu.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Chùa Kim Sơn (Đà Nẵng), chùa Phước Lộc (Huế) cứu trợ đồng bào bị lũ lụt tại Đăk Lăk
Phật pháp và cuộc sốngTrận lụt lịch sử tại các tỉnh Gia Lai, Đăk Lăk, Khánh Hòa đã gây ra nhiều tang thương cho bà con các vùng trũng thấp. Hơn 100 người chết và mất tích. Nước lũ đã nhấn chìm chia cắt nhiều làng thôn, tài sản hoa màu trôi theo dòng nước lũ. Thiệt hại lên đến hàng ngàn tỷ đồng.
Cúng dường đúng Chánh pháp mới có phước
Phật pháp và cuộc sốngTrong nghi lễ cúng dường theo truyền thống Phật giáo nguyên thủy, luôn nhấn mạnh rằng: “Thực phẩm này chúng con làm hợp theo lẽ đạo, được cũng hợp theo lẽ đạo”.
Man mác lời ru
Phật pháp và cuộc sốngTừ bao đời nay, người phụ nữ Việt Nam khi được làm mẹ đều biết ru con. Thông thường những lời ru là những bài dân ca theo thể thức “lục bát” được diễn theo lối hát-kể nhẹ nhàng về âm điệu nhưng sâu sắc về nội dung.
Xem thêm















