Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ ba, 18/02/2020, 10:35 AM

Truyện ngắn: Có một thứ được giấu trong cốp xe

Có một thứ được cất giấu, nếu nói là bí mật thì hơi quá, chỉ là hơi kín đáo trong cốp chiếc xe Future còn mới cáu xèng của anh. Anh lẳng lặng ghé chỗ cửa hàng bán vật liệu ống nước và sắt thép để mua nó, cất kỹ, lấy chiếc khăn lông dùng để lau bụi xe mà phủ úp lên che lại.

> Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Đức Phật 

Vợ con của anh chắc là không biết, vì xe là xe riêng của anh, không ai tò mò táy máy mở cốp ra làm gì. Vậy nên, người ngoài càng không hề biết.

Nó, thứ được cất giấu kín đáo, đã nằm im trong cốp xe được gần ba tháng rồi vẫn chưa được sử dụng, mặc dù hằng ngày anh vẫn hi vọng, vẫn ham muốn dùng nó. Chưa đến lúc. Chưa có duyên. Anh mỉm cười nghĩ vậy.

Anh mua thứ đó sau một lần bất chợt nhớ đến những tháng ngày nghèo khó gian nan của mình. Thuở hàn vi không phải xa xưa gì, chỉ chừng năm năm về trước thôi. Lúc đó anh còn đang làm thợ xây dựng, chạy chiếc xe máy cũ cà tàng cà rịch đi làm, vượt quãng đường gần mười cây số đi đi về về… Một buổi chiều mưa bay lất phất, trên đường chạy xe về nhà, qua đoạn xổ dốc Cầu Dứa thì xe tắt máy. Hết xăng. Trong túi không còn một đồng. Nếu như có cây xăng nằm gần đó thì anh cũng chào thua mà dắt bộ đi qua thôi. Tự trọng. Không thể mở miệng xin tiền người khác, làm phiền người không quen không biết. Thà dắt bộ gần năm cây số về nhà mà lòng được yên, tối ngủ không áy náy. Vậy là anh dắt bộ đi.

Dòng người ngược xuôi đoạn đường ngoại thành rất thưa thớt, và chừng như ai cũng đang vội vã. Không ai đoái hoài gì đến một người đàn ông lầm lũi lội bộ đẩy chiếc xe máy đi dưới trời vẫn đang còn mưa bay bay... Anh chú tâm niệm Phật, đúng ra là niệm "Chuẩn Đề đà -la-ni", chỉ để thêm đạo lực, thêm ý chí mà vượt qua thời khắc khó khăn thử thách, quên đi mệt nhọc thân xác...

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Ngang qua cây xăng. Vắng hoe. Chỉ thấy một chị nhân viên ngồi trực trên chiếc ghế dựa, cắm cúi với chiếc điện thoại. Anh đẩy mạnh cho chiếc xe cùng mình lướt qua nhanh nhanh... Được mấy bước, chợt nghe tiếng xe máy rồ gần bên, rồi một giọng rang rảng cất lên:

"Xì lốp hở?"

Anh quay qua nhìn. Một phụ nữ lạ hoắc. Anh dừng lại, cười:

"Không chị à..."

"Vậy sao dắt bộ?"

"Xe hết xăng, túi hết tiền rồi chị..."

Người phụ nữ vui vẻ, cởi mở:

"Trời đất... cây xăng kìa, quay vô chế đỡ một lít rồi chạy về nhà, tính sau..."

Anh ngượng ngùng, gượng gạo:

"À ừm... ừm... Tui có quen với chị không?"

Hỏi xong, anh biết mình vừa hỏi một câu vô duyên thái thậm, nên đưa tay che miệng mình lại. Vô duyên thiệt.

"Phải là quen mới giúp đỡ nhau sao?"

Anh im bặt. Người phụ nữ mở túi xách, lấy ra chiếc ví nhỏ, rút đưa cho anh tờ giấy bạc năm mươi nghìn đồng.

"Anh quay xe lại, vô chế đỡ xăng đi, chuyện nhỏ mà, đừng ái ngại..."

Anh biết lỗi, nên nhận ngay tiền, cảm ơn người tốt bụng không quen biết. Người phụ nữ lạ rồ ga vot xe đi, sau khi buông một câu chúc an lành...Anh không bao giờ quên câu chuyện và gương mặt đầy nét phúc hậu của chị. Nếu tình cờ gặp lại chị giữa đám đông, anh cũng sẽ nhận ra ngay. Nhưng anh chưa có duyên gặp lại ân nhân của mình.

Ba năm sau lần được ân nhân giúp đỡ khi lỡ đường, cha anh bán đất ruộng, chia cho mấy đứa con làm vốn sinh sống. Anh là con trai cả nên được chia đến nửa tỷ, đổi đời. Anh lập một nhóm thợ xây dựng gồm sáu người, là bạn bè đồng nghiệp gắn bó bao năm cơ hàn, anh làm ông chủ thầu nhỏ, nhận những công trình xây cất và sửa chữa, tân trang nhà cấp bốn, nên đỡ vất vã hơn xưa.

Mới chiều hôm qua, trên đường về nhà, đến quãng dốc cầu vắng vẻ, anh bắt gặp một chàng trai trẻ đang dắt đẩy chiếc xe máy một cách khổ nhọc phía ngược chiều. Anh cho xe quay lại, đuổi đến nơi.

"Xe bị gì vậy em?"

"Dạ, xe hết xăng anh ơi..."

"Chứ không phải lủng bánh hả?"

"Dạ không. Hết xăng, mà em hết tiền chế xăng rồi..."

"Thiệt vậy sao?"

"Dạ thiệt mà. Không lẽ em rảnh em dắt bộ đi cho vui sao anh?"

Anh khẩy cười. Anh hỏi vô duyên thiệt. Chúa tể vô duyên. Anh tắt máy, dựng xe gần bên xe của chàng trai, nhỏ nhẹ:

"Mở cốp, mở nắp bình xăng ra đi, anh tiếp xăng cho..."

Thấy chàng trai ngơ ngác, nhướng mắt nhìn anh, chần chừ, anh vừa mở cốp xe của mình, dựng yên lên, vừa nói:

"Cây xăng gần đây nhất phải là hai cây số, bây giờ mà em có tiền trong túi thì em cũng phải dắt bộ thôi. Anh tiếp tế chút xăng cho nè..."

Vậy là, lần đầu tiên anh dùng đến nó. Nó, ống cao su mềm, dài hơn nửa thước, đường kính nhỏ hơn ngón út của anh một chút, được anh lôi ra khổi chỗ cất giấu kín đáo.

Mặt anh tràn trề niềm hân hoan khi xăng từ bên bình xe của anh đang chảy theo ống cao su đổ vào lòng bình xăng xe của người khác.

Vui thiệt. Và sướng làm sao!

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

Nhập thất: Nhất tâm, lộ trình sơ thiền (5)

Góc nhìn Phật tử 17:30 28/03/2024

Tôi đề cập vấn đề này nhiều lần mà có vẻ như chưa đủ. Hai chữ nhất tâm nó có thể quyết định toàn bộ con đường tu tập, cả về phương pháp luận về các pháp hành mà Đức Phật đã chỉ ra.

Người trồng nụ cười

Góc nhìn Phật tử 10:51 28/03/2024

Thoáng chốc đã hai năm nó gặp Thầy! Người đã thay đổi cuộc đời nó. Từ một cô bé vô tư, ngây ngô, chỉ biết ở chùa cho vui, làm công quả để kiếp sau bớt khổ. Đó là nó nghe được từ các cô, các bà chứ đôi mươi thì nào biết gì.

Nhập thất: Tăng nhất A-hàm (4)

Góc nhìn Phật tử 18:30 27/03/2024

Đàm luận về nhân quả đó là bài học vô cùng hữu ích đối với tất cả mọi người đang hướng đến con đường học Phật. Bạn đọc lại "10 câu hỏi trăn trở và thao thức" để bắt đầu suy nghiệm nhân quả mà tác giả đã gửi gắm vào đấy.

Người có tâm

Góc nhìn Phật tử 13:12 27/03/2024

Chúng ta thường nghe nói, con người “quý ở chữ tâm”, “hơn nhau ở chữ tâm” hay “sống phải có tâm”. Cụ Nguyễn Du cũng nói trong Truyện Kiều rằng “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Vậy thế nào là một người có tâm?

Xem thêm