Chiếc bảng đen

Hai mươi năm trước, ngày về nhà mới, ba tôi cặm cụi mang về chiếc bảng đen mà ông đã xin được của trường cấp một gần nhà thanh lý. Ba đóng bảng lên vách tường kế bên lối cửa vào nhà sau, cạnh ống Coca- cola má tận dụng làm ống đựng kem, bót đánh răng. Ba rất tinh ý, không đóng bảng lên cao chỉ vừa tay viết người lớn, ba đóng bảng ở tầm thấp để lũ con cũng có thể nhón chân ghi được.

Tấm bảng quay ra cái hè con, nơi thường diễn ra các sinh hoạt thường ngày trong nhà. Buổi sáng, ba bảo dọn cơm ra đầu hè ăn cho mát. Những buổi tối có trăng, cũng ăn cơm ngoài hè. Trăng gần và sáng đến nỗi, nếu Út có tinh nghịch chu miệng thổi tắt phụt cái đèn dầu, ánh sáng vẫn không hề hấn gì, vẫn thấy cá, canh, rau, mắm... và người người vẫn cứ chấm, húp, chan... ăn ngon lành! Xế xế, chiều chiều, trong nhà nóng nực, bà nội mang cái võng trân ra hè đan cho xong để sáng mai kịp mang bán ở chợ phiên. Bà đan võng, Út bắc chiếc ghế đẩu ngồi sau bà, trên tay là hột lúa để gảy nhổ tóc ngứa cho bà. Cứ hễ hôm sau có chợ phiên thì thể nào chiều hôm trước nó cũng nằng nặc bắt bà ngồi xuống để nó nhổ tóc ngứa; cứ làm như không nhổ tóc ngứa cho bà chiều nay thì sáng sau chợ phiên bà quên mua mía dịu hay đường phổi cho nó vậy!

Chiếc bảng đen  1
Ảnh minh hoạ.

Mỗi khi ngồi ở cái hè sau này, ngước nhìn lên tấm bảng, trên đó tung tẩy những dòng chữ của ba hay ngăn ngắn hàng chữ tròn trịa, đều tăm tắp của chị Ba, nét chữ cứng, vụng của bà nội, là lòng chúng nó lại có những cảm giác êm đềm, đầm ấm. Tấm bảng này, mỗi sáng Chủ nhật, chị Ba nuôi ước mơ làm cô giáo, lén lấy cái áo bà ba của bà nội, đôi dép xốp cao gót đế bằng của má, dáng điệu bắt chước cô giáo ở trường, tập hợp đám trẻ con hàng xóm, cũng một tay cầm thước, tay cầm sách, chơi trò dạy học. Cũng vuốt đầu khen con Na đánh vần giỏi, phát âm không ngọng; cũng liếc mắt mắng thằng Tèo không tập trung, làm ồn trong lớp. Tấm bảng này thông báo mọi việc diễn ra trong ngày, người nào đi vắng nhà chặp lát lúc không có ai ở nhà để báo đều phải ghi vào bảng thông báo để nhà biết chừng, khỏi lo. Lúc 3 giờ chiều, ngày..., ba nhắn má:

“Thằng An gởi thư về thăm nhà, xin tiền học, tui xuống bưu điện xã gọi điện cho nó hỏi thăm nó”.

Cả những tin dữ. “Chú Tư trên nhà ngốn lúa bị ăn tay, tui theo mấy anh em đưa ổng vào viện, chắc tối khuya mới về, mấy mẹ con ăn cơm, đừng đợi”. “Hai đứa nhỏ con thằng Vinh xóm chợ cũ chơi đồ hàng nấu ăn dưới đống rơm, cháy lớn lắm, tui mang mô-tơ nhà lên phụ”...

Một bữa, ba má được phen cười bể bụng vì cái thông báo thiệt thà quá thể của chị Ba: “Con ôn bài, học nhóm nhà con Lý. Hồi xế bà ngoại lên chơi cho nửa ký cá nục con để trong cũi. Con khóa cửa, chìa để trong hũ đựng kem bót đánh răng”!

Giờ có điện thoại rồi, ba một cái, má một cái, bà nội có máy bàn, tấm bảng đen bị bỏ quên. Giữa buổi ba có đi nhậu lối xóm, alô về cho má cắt cơm chứ không viết lên bảng nữa. Ba má đi thăm nhà mỗi đứa ở thành phố, nói sao tụi bay không sắm cái bảng như hồi ở nhà, dùng chi mấy tấm giấy nhỏ nhỏ vụn vụn có dính keo phía sau vầy, dính lên rớt xuống bắt mệt. Mấy mẩu giấy tít ấy, trước mỗi buổi đi làm, chị Hai lại dán lên tủ lạnh để nhắc cô giúp việc nấu món gì, dặn rồi cổ lại quên! Ba vô thăm “thế giới riêng” của thằng cháu nội, thấy nó cũng “tít” chi chít lên trước bàn học mấy câu triết lý: “Những con chim biết rời tổ sớm luôn kiếm được những miếng mồi ngon”, “Thứ khiến người ta phát ra ánh sáng không phải châu báu trên người mà trí tuệ trong tâm hồn”...

Ngôi nhà chung, cũng không nhớ đã bao năm rồi, tấm bảng đen nằm im lìm vị trí cũ, mạng nhện bám đầy mà không có nét phấn mới, chẳng có dòng nhắn nhủ mới nào được viết nên. Mỗi cái Tết, các con dẫn vợ con về nhà nội ăn Tết, nhà được mấy ngày rộn tiếng nói cười trẻ nhỏ, chúng nó khoe tài vẽ cho ông bà, trên giấy A4 trắng tinh và bằng bút sáp màu chứ không vẽ lên bảng đen như cha chú nó mấy mươi năm trước. Mỗi khi quét mạng nhện trần nhà, tới hè sau, chổi lướt qua tấm bảng, tay dừng lại, mân mê tấm bảng cũ, lòng bồi hồi. Thao thiết nhớ những ngày thơ ấu, sum vầy. Những nét chữ tung tẩy của ba, tròn trịa của chị Ba hay vụng, cứng của bà nội chỉ qua mấy tháng bình dân học vụ như lấp loáng, nhảy múa trước mắt.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Một mảnh đời

Phật pháp và cuộc sống 20:42 17/11/2025

Hôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.

Hành hương trần thế

Phật pháp và cuộc sống 20:31 17/11/2025

Chúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.

Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 19:56 17/11/2025

Sống chết thật ra chẳng có gì là quan trọng cả. Mọi người thường sợ chết, nhưng thử nghĩ xem: chết rồi có mất đi đâu? Chắc chắn là tái sinh thôi.

Người Phật tử đối diện với thất bại ra sao?

Phật pháp và cuộc sống 15:39 17/11/2025

Trong đời sống, thất bại là điều không ai tránh khỏi. Có người thất bại trong công việc, có người vấp ngã trong tình cảm, có người gặp những biến cố tưởng chừng vượt quá sức chịu đựng.

Xem thêm