Có một mùa trăng như thế
Ngơi tay trên chiếc lap sau một ngày dài làm việc, tôi khẽ nhìn qua khung cửa sổ để tìm kiếm một ánh trăng tròn. Mùa trăng đã về báo hiệu đêm trung thu đã về và sẽ đi, phố phường sẽ lại nhộn nhịp, duy chỉ có ánh trăng dường như đã bị che lấp bởi những tòa nhà cao tầng nơi phố thị hoặc những san sát nhà này nối nhà kia.
Khung cửa sổ tôi mở ra chỉ là bức tường cho một tòa nhà mới, họa chăng chỉ thấy được chút xíu áng mây trời, bỗng dưng tiếng trống tập lân ở đâu dội về làm tôi nhớ mùa trăng ở quê tôi da diết.
Vì ba mẹ đều đi làm xa nên từ bé tôi đã sống ở quê ngoại. Quê ngoại nghèo lắm với công việc chính là nghề nông suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi còn nhớ mỗi độ trăng về, khi trung thu gần kề cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi bắt đầu háo hức chờ tiếng gọi của ông trưởng thôn ra nhà văn hoá đầu thôn xếp hàng nhận bánh. Cứ chiều chiều là tôi đã ngóng ngoài cổng đợi ông vào nhà khiến ngoại túc tắc cười. Ngày đó, mỗi bận trung thu thì cán bộ trên thôn lúc nào cũng đi từng nhà dò trước lượng trẻ con ở mỗi nhà để chuẩn bị phần quà bánh rồi tới đúng ngày trung thu sẽ ghé nhà hoăc phát loa thôn báo giờ tập trung và cứ thế lũ trẻ chúng tôi lại hò reo cùng nhau xếp hàng đi nhận. Bịch bánh khi ấy chỉ là một cái bánh trung thu nhỏ mà người ta hay mua ngoài chợ mỗi bì sáu cái rồi chia ra, vài chiếc kẹo bò sữa, vài cái bánh phục linh và một hộp sữa, ấy thế thôi nhưng cũng đủ khiến lũ trẻ chúng tôi thích mê.

Quê tôi mỗi mùa trăng lên rất nhộn nhịp. Từ độ giữa tháng trước các anh lớn trong xóm đã bắt đầu tập múa lân. Mỗi khi đi học về ngang qua nhà văn hoá chúng tôi lại nghe tiếng trống tập giòn tan thì cả đám thế nào cũng tranh thủ tạt qua xem các anh tập, điệu trống ấy ngày nào cũng đánh lại, bài múa ấy năm nào các anh cũng diễn qua nhưng không khi nào chúng tôi xem chán. Múa lân là truyền thống mỗi khi trung thu về. Đường làng nhỏ hẹp nên không phải như phố bây giờ có xe đưa rước đoàn lân, khi ấy đoàn lân của thôn tôi là đoàn “ xe ba gác” với xe trống, xe lân, xe các anh múa lân, xe ông địa. Bà tôi và nhiều nhà trong xóm vẫn hay treo một ít tiền cột trong cọng chỉ treo trước cửa nhà, và nhà nào các anh cũng ghé, múa một hồi sau đó anh lân chủ sẽ nhẹ nhàng “đớp” lấy tiền được treo đó. Cứ như các anh múa vui cho gia chủ và đó là phần thưởng. Đám trẻ chúng tôi vẫn hay đi theo các anh hú hét hò vui và khi mệt thì thường được các anh bế lên trên xe ba gác hay xích lô đi một đoạn trước khi… trả về nhà.
Tôi nhớ ở quê tôi khi ấy một chiếc bánh trung thu chỉ là điều xa xỉ, nhưng chúng tôi luôn biết cách để tận dụng niềm vui trung thu. Khi ấy, mỗi ngày đều có một chiếc xe của chú làm bánh ống đi ngang qua, ngay khi nghe tiếng chuông leng keng báo hiệu là trước mỗi nhà lũ trẻ đã đứng chờ với trên tay ít thì lon gạo, nhiều thì hai ba lon, nhà nào “xịn” hơn nữa thì thêm dăm gói mì tôm chờ chú tới. Chú sẽ đổ gạo, bóp vụn mì tôm, thêm một ít gia vị của chú như vừng hay muối mè sau đó đổ vào một cái như cái máy, có môt cái đầu ra là những chiếc bánh ống va nhiệm vụ của chúng tôi là khi thấy bánh dài ra được một đoạn là lại dùng kéo cắt. Cứ mỗi lần như thế chúng tôi sẽ đưa chú dăm ba nghìn. Đó là bánh trung thu của chúng tôi, những chiếc bánh ống đôi khi thành những cây kiếm choảng nhau sau đó lại được nhai nhồm nhoàm sau những tràng cười thú vị.
Khi những đoàn lân bắt đầu tản dần, và những trò chơi của lũ trẻ đã bắt đầu thấm mệt, chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, tận hưởng đêm trăng tròn với gia đình. Hai bà cháu tôi vẫn hay ngồi trên hiên nhà, ánh trăng to rộng trải đều khắp sân, khi ấy tôi sẽ chia phần quà trung thu mà tôi được nhận hoặc kể bà nghe về những gì tôi đã làm trong suốt cả ngày. Những năm tháng ấy dường như tôi không bao giờ quên được, cả nụ cười hiền hòa của bà, cả tiếng lân như đang rền vang từng nhịp trong kí ức của tôi, tiếng lũ bạn phá la inh ỏi. Và cả ánh trăng trên trời cao, như làm tôi gợi nhớ lại, tôi đã từng có một mùa trăng như thế.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Phật pháp và cuộc sốngNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Chuyện đời khó nói
Phật pháp và cuộc sốngTôi có một cô bạn ở Huế, thường xuyên đi làm từ thiện tại các nhà thương, các trại khuyết tật, trại mù và trao học bổng cho học sinh nghèo ở những vùng xa thành phố. Bất cứ lúc nào, ở đâu cần đến, nếu có thể, cô đều có mặt.
Nghĩ về những người Thầy
Phật pháp và cuộc sốngXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Xem thêm














