Cuộc sống thú vị của người tu
Ngày xưa, tức là cái ngày mà Phật còn tại thế, Ngài và chư vị đệ tử cả Thánh lẫn phàm, mỗi buổi sáng đều đi trì bình khất thực từ thôn xóm này đến làng mạc nọ. Buổi trưa về trú xứ để thọ trai, có khi là một gốc cây ven đường hay an cư tại tinh xá (nếu mùa mưa).
Chiều đến, các ngài vấn đạo, thiền tư, thiền tọa, kinh hành và buổi đêm cũng như vậy. Cuộc sống đơn giản mà vui. Bằng chứng là vị Tỳ-kheo Bhaddiyā đã cảm thấy đời sống an lạc hơn trước kia, tuy ông làm vua nhưng không được hạnh phúc:
“Bạch Thế Tôn, thuở trước khi còn ở trong gia đình, được hưởng an lạc nhà vua, trong nội cung có đặt người khéo bảo vệ, ngoại nội cung có đặt người khéo bảo vệ; trong thành nội có đặt người khéo bảo vệ, ngoài thành có đặt người khéo bảo vệ. Trong nước cũng có đặt người khéo bảo vệ, ngoài nước cũng có đặt người khéo bảo vệ. Bạch Thế Tôn, con được bảo vệ phòng giữ như vậy, nhưng con vẫn sống sợ hãi, hồi hộp, run sợ, hoảng sợ. Nhưng nay con đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, đi đến ngôi nhà trống, con sống một mình, con sống không sợ hãi, không hồi hộp, không run sợ, không hoảng sợ, không rộn ràng, không hốt hoảng, lắng dịu, nhẹ nhàng, tâm như con thú rừng. Bạch Thế Tôn, do thấy mục đích như vậy, nên con khi đi đến khu rừng... con nói lên lời cảm hứng “An lạc thay! An lạc thay!”.
(Tiểu bộ, Kinh Phật tự thuyết, bài kinh 1.20 - Bhaddiyā)
Ảnh minh họa.
Cũng có trường hợp không được an lạc như vậy. Đó là trường hợp của hoàng tử xứ Bạt-kỳ (Vajji) xuất gia làm sa môn, câu chuyện được kể lại trong Tích truyện Pháp Cú, phẩm Tạp Lục, câu kệ 302. Một tối nọ kinh hành trong rừng gần thành Tỳ-xá-ly (Vesāli), sư nghe tiếng người nô đùa, đàn hát tiệc tùng. Tâm sư bất an. Sư cũng muốn vui cuộc vui đó và tự nghĩ: “Nếu không đi tu thì giờ này ta đã là vua của một đất nước rồi, có ai bất hạnh hơn ta không? Đời sống xuất gia thật cô độc và bất hạnh, như khúc cây bị vứt bỏ giữa rừng, thật là khổ sở biết chừng nào!”.
Hai câu chuyện, hai mảnh đời, hai cảm nhận nhưng cùng một địa vị xã hội.
Chúng ta thời nay thì sao? Vui hay buồn với đời sống tu hành?
Vui hay buồn cũng tại bản thân mà thôi. Tỳ-kheo Bhaddiyā đã trung niên tuổi, đã trải qua “nửa đời hương phấn” nên chán ngán thế sự. Hoàng tử xứ Bạt-kỳ còn trẻ, còn hừng hực sức trai nên tính tình ham vui, thiết nghĩ cũng là chuyện bình thường. Quan trọng là đằng sau sự việc đó, có phấn chấn tu tập tinh tiến trở lại hay không mới là điều đáng nói.
Một người tại gia có rất nhiều sinh hoạt giải trí khuây khỏa như tụ tập bạn bè ăn uống, đi xem phim, đi ca hát, đi nhậu nhẹt, đi các khu vui chơi.....
Người xuất gia cũng nhiều hoạt động “giải khuây” chứ chẳng phải ít: tụng kinh, ngồi thiền, khi nào ngồi mệt thì đứng dậy kinh hành, lạy Phật. Ngoài ra, có thể viết văn làm thơ, đọc sách, nghe pháp. Đó là những hoạt động nội tại cá nhân. Mặc khác, ta có thể phụng sự đóng góp cho đời bằng những chuyến đi từ thiện, phóng sanh, tổ chức khóa tu học cho Phật tử tại gia. Ta đi dạy, ta giảng kinh, ta thuyết pháp. Ta xê dịch hình bóng sa môn trên khắp mọi nẻo đường, cốt yếu để nhân gian có niềm tin yêu hơn với những người khất sĩ. Đạo Phật đại thừa nâng Từ Bi ngang tầm với Trí Tuệ chính ở chỗ này.
Làm gì thì làm, mỗi ngày vẫn nhớ dọng tiếng chuông chùa, khiến nó ngân vang là được!
“Tiếng chuông chùa hay tiếng lòng tỉnh thức
Thức tỉnh mình, thức tỉnh cả thế nhân.”
Tâm Cung
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Hào quang toả sáng khi niệm Phật
Kiến thứcCó 2 vị Lạt-Ma là Ajo và Reto cùng theo học 1 thầy. Reto là 1 học giả tinh thông Kinh điển, có thể giảng giải, trích dẫn hầu như tất cả sách vở 1 cách dễ dàng, trong khi Ajo chỉ chuyên tâm Lễ Bái và Thiền Định.
Giải thoát từ trí tuệ, không phải nhờ cầu xin
Kiến thứcTất cả các tôn giáo đều dạy làm lành, tránh ác. Nhưng khi một người đã trở nên hiền thiện rồi, họ có hết khổ hay không?
Phật Dược Sư và 12 đại nguyện
Kiến thứcChùa Dược Sư hiển hiện chín tầng mây/ Núi biên cương sương mù mờ lối bước/ Thân Tâm Trí nhẹ nhàng theo cổ tích/ Trời phương Đông quy tụ bóng Lưu Ly…
Kiếp trước gieo nhân gì mà kiếp này khổ?
Kiến thứcTrong kinh Phật thường nói: “Nhân quả báo ứng như bóng theo hình, cho dù trải qua trăm kiếp ngàn đời, những điều đã tạo ra không hề mất”…Điều này khuyên răn chúng ta phải hết sức cẩn thận “các điều ác chớ làm, siêng làm các điều lành”.
Xem thêm














