Dạy con là cách sửa mình!

Người ta vẫn quen nói “nuôi dạy con cái”, nhưng trong nhịp sống gấp gáp hôm nay, phần “nuôi” thường lấn át phần “dạy”. Nhiều bậc cha mẹ mải lo làm việc, kiếm tiền, chăm lo vật chất cho con mà quên rằng, những điều con cần nhất đôi khi chỉ là một lời dạy nhẹ nhàng, một tấm gương sống giản dị mỗi ngày.

Thời của cha mẹ, tuổi thơ thường gắn liền với những lời răn dạy của ông bà: “Ăn coi nồi, ngồi coi hướng”, “Đi thưa, về trình”, “Thấy người yếu thế thì giúp đỡ”, “Anh chị em trong nhà phải thương yêu, nhường nhịn nhau”. Những bài học ấy không đến từ lớp học hay sách vở, mà từ chính nếp sống trong gia đình - nơi mỗi hành động của người lớn là một tấm gương soi cho trẻ nhỏ.

Dạy con là cách sửa mình! 1
Cùng con lớn lên.

Ngày xưa, trước khi đi ngủ, cha mẹ thường kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích, những tấm gương về lòng hiếu thảo, nhân ái. Những câu chuyện ấy, dù mộc mạc, lại là chất men nuôi dưỡng nhân cách, giúp trẻ hiểu thế nào là đúng - sai, thiện - ác, biết cảm thông và biết sống có trách nhiệm. Mỗi khi con làm sai, cha mẹ không quát mắng nặng lời, mà nhẹ nhàng chỉ ra lỗi lầm, giúp con nhận ra và sửa chữa. Nhờ vậy, tình yêu thương và sự dạy bảo hòa quyện, khiến việc “dạy con” trở thành hành trình đồng hành, chứ không phải áp đặt.

Ngày nay, cuộc sống thay đổi, cha mẹ bận rộn hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là không còn thời gian để dạy con. Chỉ cần dành ít phút mỗi ngày để trò chuyện, lắng nghe con, đã là một cách dạy rất hiệu quả. Trẻ không cần cha mẹ hoàn hảo, mà cần người lớn sẵn sàng lắng nghe, kiên nhẫn hướng dẫn và yêu thương đúng cách.

Điều đáng lo là nhiều gia đình ngày nay phó mặc việc “dạy con” cho nhà trường hoặc thiết bị công nghệ. Nhiều đứa trẻ biết rất sớm cách dùng điện thoại, nhưng lại không biết cúi đầu chào người lớn; biết tra cứu thông tin nhanh chóng, nhưng thiếu lòng trắc ẩn, thiếu kỹ năng ứng xử tối thiểu. Một phần nguyên nhân đến từ việc cha mẹ dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội, công việc hay các thú vui riêng, mà ít để tâm quan sát con đang nghĩ gì, cần gì.

Thực ra, dạy con không đòi hỏi quá nhiều thời gian hay công sức. Một câu hỏi quan tâm, một cái nhìn khích lệ, một lời khen đúng lúc hay một buổi cùng con dọn dẹp nhà cửa, trồng cây, đọc sách… đều là những bài học quý giá. Khi cha mẹ sống giản dị, lễ phép, biết yêu thương, trẻ tự nhiên cũng học được những điều ấy - bởi trẻ con học bằng mắt nhiều hơn bằng tai.

Cha mẹ hãy giảm bớt thời gian trước màn hình, dành thêm thời gian cho con. Hãy dạy con biết chào hỏi, biết cảm ơn, xin lỗi, biết giúp đỡ người khác. Hãy kể cho con nghe những câu chuyện về lòng nhân, về sự kiên trì và bao dung. Bởi chính trong những khoảnh khắc giản dị ấy, con học được cách làm người.

Khi trẻ còn nhỏ, mỗi lời nói, mỗi hành động của cha mẹ là hạt giống gieo vào tâm hồn. Nếu cha mẹ gieo hạt của yêu thương, con sẽ lớn lên với lòng nhân ái. Nếu gieo hạt của trách nhiệm, con sẽ biết sống tự lập, biết nghĩ cho người khác.

Nuôi con giúp con lớn, nhưng dạy con mới giúp con nên người. Và có lẽ, món quà quý giá nhất cha mẹ có thể để lại cho đời không phải là tài sản hay danh vọng, mà là những đứa con trưởng thành, biết sống tử tế, biết yêu thương và biết chia sẻ - những mầm nhân cách lớn lên từ tình yêu và sự dạy dỗ của gia đình.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Mẹ tôi cũng bán bắp

Phật pháp và cuộc sống 12:57 18/11/2025

Trên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 08:50 18/11/2025

Tình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.

Thân này thật sự là khách trọ

Phật pháp và cuộc sống 08:16 18/11/2025

Có thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.

Một mảnh đời

Phật pháp và cuộc sống 20:42 17/11/2025

Hôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.

Xem thêm