Khi thôi muốn thắng
Bạn sẽ đi qua những thăng trầm đủ dài của cuộc sống để một ngày tự hỏi mình: đã từng có ai thật sự chiến thắng được cuộc sống này chưa?
Nghĩ kỹ rồi sẽ thấy, chưa từng có ai cả. Không ai thắng được tuổi tác, không ai thắng được vô thường, không ai thắng được những biến cố đến ngoài dự tính. Cuộc sống, rốt cuộc, không phải là một trận đấu để ta giành phần hơn, mà là một hành trình để ta cảm nhận và học cách sống cùng những gì xảy ra.
Chỉ đến khi nhận ra điều đó, con người mới thôi mải miết căng mình. Ta thôi xem mỗi thất bại là một vết nhơ, mỗi chậm trễ là một sự thua kém. Ta cũng thôi đo mình bằng chuẩn mực của người khác, thôi ép đời phải đi đúng theo bản đồ mà ta đã vẽ sẵn. Bởi càng cố thắng, ta càng mệt. Càng muốn hơn, ta càng xa chính mình.

Có một giai đoạn, tôi từng nghĩ rằng sống là phải vượt lên, phải chứng minh, phải đạt được điều gì đó để xứng đáng. Mỗi ngày trôi qua như một cuộc đua ngầm: so với người này, kém người kia, sợ bị bỏ lại phía sau. Tôi không cho phép mình dừng, vì dừng lại đồng nghĩa với thua. Nhưng càng chạy, tôi càng không biết mình đang đi về đâu. Chỉ biết rằng lòng ngày một cạn.
Rồi có một ngày rất bình thường, tôi mệt đến mức không muốn cố thêm nữa. Tôi ngồi yên, lần đầu tiên không tự trách mình vì chưa đủ giỏi, chưa đủ nhanh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra: mình đang chiến đấu với cuộc sống, trong khi cuộc sống chưa bao giờ tuyên chiến với mình. Chính tôi đã biến từng ngày thành một mặt trận.
Khi thôi muốn thắng, một điều lạ lùng xảy ra. Tôi bắt đầu lắng nghe nhiều hơn. Lắng nghe cơ thể mình đang cần nghỉ, lắng nghe cảm xúc đang muốn được thừa nhận, lắng nghe người đối diện thay vì chỉ chờ đến lượt mình nói. Tôi hiện diện trong những việc rất nhỏ: uống một ly nước, đi chậm trên con đường quen, ngồi yên vài phút không làm gì cả. Cuộc sống không bỗng nhiên hết khó, nhưng nó thôi khắc nghiệt như trước.
Thì ra, khi không còn xem mọi việc như một phép so sánh, ta mới có chỗ để thở. Không thắng cũng không thua, chỉ là đang sống. Có những ngày hiệu quả, có những ngày chậm chạp. Có lúc vui, có lúc buồn. Tất cả đều hợp lý, đều là một phần của hành trình. Cuộc sống không đòi hỏi ta phải hơn ai, nó chỉ đòi hỏi ta có mặt trọn vẹn.
Khi thôi muốn thắng, ta cũng bớt khắt khe với người khác. Ta không cần họ phải giống mình, không cần họ phải hiểu ngay, làm đúng ngay. Ta nhận ra mỗi người đều đang vật lộn theo cách riêng. Có người đi nhanh nhưng mệt, có người đi chậm nhưng vững. Không có con đường nào là sai, chỉ có những con đường khác nhau.
Lòng người cũng vì thế mà dịu lại. Không còn nhiều hơn thua, đúng sai, ta bắt đầu thấy thương nhiều hơn. Thương chính mình vì đã cố gắng quá lâu. Thương người khác vì họ cũng đang học cách sống, giống như ta. Từ sự thương ấy, một thứ bình an rất nhẹ xuất hiện, không ồn ào, không phô trương, nhưng đủ để ta bước tiếp mà không gồng.
Cuộc sống này chưa từng cần người chiến thắng. Nó chỉ cần những con người biết cảm nhận. Biết buồn khi buồn, vui khi vui. Biết dừng khi mệt, đi khi đủ lực. Biết rằng có những thứ không kiểm soát được, và điều ta có thể làm là chọn thái độ đối diện.
Khi thôi muốn thắng, ta không trở nên yếu đuối. Trái lại, ta trở nên vững vàng hơn, vì không còn phải chứng minh điều gì. Ta đứng trong đời bằng sự hiện diện, không phải bằng thành tích. Và khi ấy, cuộc sống - kỳ lạ thay - bỗng trở nên dịu dàng hơn, không phải vì đời đổi khác, mà vì ta đã học được cách sống mềm hơn giữa những điều không như ý.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Khi thôi muốn thắng
Sống an vuiBạn sẽ đi qua những thăng trầm đủ dài của cuộc sống để một ngày tự hỏi mình: đã từng có ai thật sự chiến thắng được cuộc sống này chưa?
Một chốn an yên giữa đời
Sống an vuiCó những ngày, thời gian không còn được đo bằng năm tháng, không in dấu qua mái tóc hay làn da, mà chỉ khẽ lướt qua một hơi thở mỏng. Nhẹ như gió, lặng như mưa, mọi chuyển động bỗng chậm lại, như thể đời sống đang cho phép con người được ở yên một lúc giữa dòng trôi không ngừng. Giữa cuộc đời vốn nhiều âm sắc, có những khoảnh khắc không cần lời, không cần hiểu, chỉ cần hiện hữu. Không phải để trốn đi, mà để lắng nghe chính mình đang tan vào sự sống, rất khẽ, rất sâu.
Sống để yêu nhau...
Sống an vui“Người với người sống để yêu nhau” và yêu thương chân thật giống như liều thuốc, giống như phép màu để tất cả chúng ta được sống và được xích lại gần nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Mùi tàu: Liều thuốc bổ cho dạ dày, quét mỡ máu
Sống an vuiLá mùi tàu là rau gia vị quen thuộc của người Việt, không chỉ tăng hương vị món ăn mà còn mang đến nhiều lợi ích cho sức khỏe, với công dụng vượt xa giá thành bình dân.
Xem thêm














