Sài Gòn trong hương cà phê buổi sớm
Tôi sống giữa lòng Sài Gòn - thành phố năng động với những con phố chẳng bao giờ ngủ. Ở nơi đây, giữa những nhịp sống gấp gáp, ồn ào và những dòng người vội vã, vẫn tồn tại một khoảng lặng rất riêng – khoảng lặng trong hương cà phê buổi sớm, thứ hương đánh thức không chỉ một ngày mới, mà cả một tâm hồn đang kiếm tìm sự bình yên.
Với người Sài Gòn, cà phê không đơn thuần là thức uống. Nó là nếp sống, là thói quen, là văn hóa. Là hơi thở gắn bó với từng góc phố, từng con người. Những quán cà phê ở đây mọc san sát, từ sang trọng với máy pha hiện đại đến những quán vỉa hè mộc mạc, chỉ có vài chiếc ghế nhựa thấp và chiếc bàn nhỏ xinh. Ấy vậy mà, dù ở đâu, ly cà phê vẫn mang một sức hút riêng, đủ để níu chân bao thế hệ người Sài Gòn và cả những lữ khách phương xa.
Mỗi sáng, tôi thường dậy sớm, tập vài động tác thể dục nhẹ ở công viên gần nhà, rồi thong thả đi bộ về. Trước khi trở về, tôi lại ghé quán cà phê quen trong một con hẻm nhỏ. Quán đơn giản - chỉ là căn nhà cũ được cải tạo lại, thơm mùi gỗ, mùi cà phê rang và tiếng nhạc Trịnh buông nhẹ trong không gian. Tôi thường gọi một ly cà phê đen ít đường, ngồi chậm rãi nhấm nháp và ngắm nhìn phố phường dần thức giấc.

Không chỉ riêng tôi, mà dường như cả thành phố cũng có một "nghi lễ" cho buổi sáng. Từ tờ mờ sáng, những cụ ông, cụ bà đã ra khỏi nhà, đi bộ, tập thể dục, rồi dừng chân bên quán cà phê đầu hẻm. Họ ngồi bên ly cà phê phin đang nhỏ giọt, tay cầm tờ báo giấy, mắt dõi theo dòng tin tức mới nhất. Mọi thứ diễn ra bình dị, nhẹ nhàng, như một nét vẽ chậm trên bức tranh nhộn nhịp của đô thị lớn.
Sài Gòn có thể hối hả vào giờ cao điểm, náo nhiệt trong những đêm nhạc hội, nhưng buổi sáng ở các quán cà phê lại là một thế giới khác – chậm rãi, tĩnh tại. Người ta đến đó không chỉ để uống cà phê, mà để gặp gỡ, chia sẻ, khởi động ngày mới bằng một tâm thế thư thái. Có người mang theo máy tính làm việc, có người đọc sách, viết lách, cũng có người chỉ ngồi yên, lặng ngắm dòng người trôi qua, thả mình trong những suy nghĩ riêng.
Cà phê phin - thứ thức uống tưởng chừng đơn sơ lại đậm chất văn hóa. Những giọt cà phê đen sánh, nhỏ chậm xuống cốc như thể gom lại nhịp sống của thành phố, nơi con người phải học cách kiên nhẫn giữa những hối hả. Cũng từ ly cà phê nhỏ giọt ấy, nhiều điều tốt đẹp đã được bắt đầu - những câu chuyện, ý tưởng, hay đơn giản là một ngày mới nhiều năng lượng.
Tôi từng hỏi một người bạn nước ngoài rằng điều gì khiến anh ấn tượng nhất khi đến Sài Gòn. Anh không cần suy nghĩ: “Là cà phê và cách người Việt Nam uống cà phê”. Với anh, đó không chỉ là trải nghiệm vị giác mà còn là trải nghiệm văn hóa - cách người Việt dành thời gian để cảm nhận, để sống chậm, để tận hưởng từng khoảnh khắc, giữa một thành phố vốn dĩ luôn vận động.
Và dĩ nhiên, không thể không nhắc đến cà phê sữa đá - biểu tượng đậm chất Sài Gòn. Vị ngọt béo của sữa đặc quyện cùng cái đắng nhẹ của cà phê, hòa tan trong đá lạnh – tạo nên một bản giao hưởng hương vị đặc trưng. Có người ví cà phê sữa đá như tính cách người Sài Gòn - phóng khoáng, cởi mở, nhiệt tình, mà vẫn sâu sắc, dễ mến. Còn tôi, đơn giản hơn - đó là ly cà phê mang lại niềm vui, là cái “mặn mà” của đời sống trong một thành phố luôn biến động.
Sài Gòn đổi thay từng ngày. Những tòa cao ốc mọc lên, kéo theo những quán cà phê hiện đại, tiện nghi, đôi khi là vội vã. Thế nhưng, giữa sự chuyển mình ấy, vẫn còn những góc quán xưa, những người trung thành với cà phê phin, với ghế gỗ, với báo giấy và những cuộc chuyện trò đầu ngày. Họ lặng lẽ giữ gìn mạch chảy truyền thống, góp phần nuôi dưỡng linh hồn thành phố - từ chính điều nhỏ bé mà sâu sắc: ly cà phê buổi sớm.
Ngày nào cũng vậy, khi tiếng xe cộ còn chưa lấn át phố phường, người ta lại bắt đầu một ngày mới với cà phê, với tâm thế thong dong, sẵn sàng đón nhận mọi điều phía trước. Tôi yêu những buổi sáng như thế - giản dị, gần gũi mà sâu lắng. Giữa muôn trùng bộn bề, chỉ cần một ly cà phê, một góc ngồi ấm cúng, vài ánh mắt thân thiện - cũng đủ để thấy cuộc đời thật đáng sống.
Giữa lòng thành phố không ngủ, tôi vẫn tìm thấy sự yên bình, sự lắng nghe và cả sự tri ân - từ chính trong hương cà phê buổi sớm mai ấy.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang
Phật pháp và cuộc sốngChiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.
Thiên thu vừa chợp mắt
Phật pháp và cuộc sốngMọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...
Xem thêm














